2
Tôi im lặng .
Anh thoáng liếc tôi rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ: "Mai phải về lại một chuyến, thu dọn ít quần áo."
"Anh có về lại đây không?" Tôi hỏi.
Anh ngừng lại một chút, quay lưng về phía tôi thở dài: "Còn tùy, muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn, dù sao cũng mới đoàn tụ."
Câu đó có ý là, sẽ không quay về nữa sao? Vậy còn tôi?
Năm năm cảm, cứ thế mà kết thúc sao?
Tôi mở miệng, cuối cùng không gì.
—-------------
Đêm xuống, chúng tôi nằm trên giường, im lặng không gì. Vì chỉ có một chiếc giường nên buộc phải nằm cùng nhau.
Trước đây, tôi thường tinh nghịch và thọc chân lạnh vào bụng , sẽ rên lên vì lạnh rồi sẽ ôm chân tôi để ấm. Nhưng bây giờ, giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình, chỉ cách vài centimet xa như cách cả dải ngân hà.
Có lẽ vì thấy bầu không khí gượng gạo, Lục Phong lên tiếng trước: "Hứa Chiêu, sẽ để lại thẻ ngân hàng của chúng ta, em giữ lấy nhé."
Trong thẻ ngân hàng của chúng tôi có số tiền tiết kiệm sau 5 năm, tổng cộng là 238.650 nhân dân tệ.
Số tiền này, chúng tôi dự định dùng để đặt cọc mua một căn nhà ở quê vào dịp Tết, kết thúc những tháng ngày sống trọ chật chội.
Không hiểu sao, sống mũi tôi đột nhiên cay xè, mắt dần đỏ hoe. Tôi không đáp lời.
Lục Phong tiếp tục: "Chắc trong đó có hơn 200.000 tệ, mai lấy đi 100.000 tệ, phần còn lại thuộc về em."
"Nhà khó khăn đến mức đó sao? Còn phải lấy 100.000 tệ?" Tôi sụt sịt.
"Đúng , nên không muốn kéo em theo." Lục Phong tôi, ánh mắt đầy chân thành.
Lúc này, tôi hiểu rằng đang muốn chia tay. Nước mắt tôi rơi, tôi cố nén lại.
Tôi buộc mình phải với : "Thật ra chỉ muốn chia tay đúng không? Em không tin gia đình khó khăn đến thế."
Anh ngừng lại, rồi ôm tôi vào lòng: "Em bị truyền thông lừa rồi, đừng tin những gì thấy trên mạng, tuyệt đối không bao giờ lừa em."
Thật sao?
Lục Phong dường như chưa từng lừa tôi. Anh rất tôi.
Anh đi cả ngày, còn chạy xe giao hàng ngoài giờ, rồi vẫn dành thời gian ở bên tôi. Đôi khi, tôi bán trà chanh đến khuya, sẽ mang một chiếc bánh nhỏ đến tìm tôi.
"Hứa Chiêu Chiêu, ăn bánh không? Ăn rồi sẽ là người của đấy." Anh rạng rỡ.
Tôi thích nhất là .
Tôi vừa thu dọn vừa lắc đầu: "Không ăn, em không người của đâu." Nhưng xong tôi lại không nhịn mà .
Chúng tôi từng nhau nhiều như thế.
"Ngủ thôi." Tôi lau nước mắt, không muốn thêm gì nữa.
Người phụ nữ trong lúc yếu đuối nhất thường không muốn đối diện với sự thật có thể mình đau lòng.
"Ngủ ngon nhé." Lục Phong xoa đầu tôi, âu yếm và dịu dàng.
Tôi mơ màng không ngủ , nửa đêm lại thấy Lục Phong trở mình.
Trong bóng tối, ánh sáng mờ mờ lóe lên. Anh mở điện thoại.
Tôi thót tim, giả vờ như vẫn đang ngủ.
Lục Phong khẽ đẩy tôi để chắc chắn tôi đã ngủ say. Tôi nằm im.
Anh quay lưng lại với tôi, mở WeChat.
Tôi khẽ hé mắt , thấy hàng loạt tin nhắn dày đặc. Anh đang nhắn tin với một người có biệt danh "Mèo Tham Ăn", hai người đã nhắn cho nhau không biết bao nhiêu câu.
Suốt bảy ngày đi nhận cha mẹ, có lẽ đã nhắn đến cả nghìn tin.
Tin nhắn cuối cùng là gửi: "Bây giờ đã có tài sản hơn tỷ rồi, em có muốn quay lại bên không?"
Tôi như bị sét đánh, cơ thể run lên không ngừng.
Sự thật quả là một lưỡi dao sắc bén, nó đã cắt nát trái tim tôi.
Bạn trai đã lừa dối tôi, thực sự là tỷ phú rồi, đã trở thành tổng giám đốc, có thể để tôi phu nhân tổng giám đốc.
Nhưng lại đang hỏi một khác rằng liệu ấy có muốn phu nhân của không.
Bạn thấy sao?