Anh Ấy Đã Quên [...] – Chương 15

15

 

Tôi nổi da gà, lại thêm một câu hỏi: cấu tạo não của kiểu đàn ông này rốt cuộc là sao?

 

Sao lại có thể thiếu thông minh đến thế?

 

Tôi lắc đầu, giọng lạnh nhạt: "Tôi đã cố gắng leo lên đến đỉnh cao, sao có thể quay lại cống rãnh bẩn thỉu chứ?"

 

Đây chính là câu ta từng với tôi, giờ tôi trả lại nguyên xi!

 

Lục Phong đơ người, như thể linh hồn bị rút cạn, ngồi gục xuống ghế.

 

—---------

 

Cuộc sống mới của tôi bắt đầu rồi.

 

Cuộc sống của một tiểu thư con nhà giàu thật sự tuyệt vời không thể tả.

 

Du lịch, mua sắm, tập gym, chơi piano, vẽ tranh… Những điều tôi thích, tôi đều có thể thử qua hết.

 

Tôi vui vẻ đến mức chẳng khác nào một con cá hồi tự do bơi lội giữa dòng đời.

 

Tất nhiên, tôi không quên quá khứ của mình, khi tôi còn là một đứa trẻ mồ côi.

 

Tôi tận dụng các mối quan hệ của ba mình, thành lập quỹ từ thiện "Thiên thần đưa bé về nhà."

 

Quỹ từ thiện này tập trung vào việc cứu giúp những đứa trẻ bị bắt cóc, thất lạc, trẻ em đi lang thang xin ăn, những đứa trẻ bị bỏ rơi và gia đình của chúng.

 

Gia đình tôi ủng hộ hết sức và không ngừng mở rộng quy mô, kêu gọi rất nhiều người quyên góp.

 

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, chúng tôi đã quyên góp hơn sáu mươi triệu nhân dân tệ, với hơn bốn triệu lượt quyên góp từ công chúng.

 

Chúng tôi đã thành lập trạm tìm kiếm, giúp trẻ em thất lạc trở về nhà, chương trình hành giúp đỡ một-một, cứu trợ gia đình có hoàn cảnh khó khăn cùng nhiều dự án khác.

 

Chúng tôi cũng đã giúp gần hai nghìn gia đình đoàn tụ, và trong tương lai sẽ tiếp tục mở rộng quy mô để giúp đỡ nhiều gia đình hơn nữa.

 

Tóm lại, cuộc sống thật có ý nghĩa.

 

Trong thời gian này, tôi cũng nghe tin về hình của Lục Phong.

 

Gia đình ta đã hoàn toàn sản, không ai dám ăn với họ nữa. May mà Lục Phong trở thành một nhân vật nổi tiếng trên mạng.

 

Anh ta livestream mỗi ngày, không còn giới hạn để kiếm tiền.

 

Điều này khiến danh tiếng của ta tụt dốc, bị vô số người tấn công. Cuối cùng, chuyện giữa ta và tôi cũng bị phanh phui.

 

Tôi kiểm tra một chút, phát hiện ra người tiết lộ là bà chủ nhà cũ của tôi.

 

Chính là bà chủ nhà từng nhiệt muốn mai mối tôi với cháu trai của bà ta, người có ba căn nhà cho .

 

Bà chủ nhà quay video chỉ trích Lục Phong.

 

"Lục Phong này từng là người nhà của tôi, suốt năm năm, có một bán trà chanh tên là Hứa Chiêu.

 

"Hứa Chiêu vừa đẹp vừa chăm chỉ, ngày nào cũng bán trà chanh đến nửa đêm, tôi mà còn thấy thương. Lục Phong phát tài rồi, lẽ ra nên đưa Hứa Chiêu cùng hưởng phúc, mà sao? Hắn ta lại bỏ rơi Hứa Chiêu, đi theo người khác.

 

"Thật là đồ cặn bã, ghê tởm. Cháu trai tôi biết chuyện này ba ngày ba đêm không ăn nổi cơm, không hiểu vì sao mình lại thua một kẻ như thế.

 

"Nếu Hứa Chiêu có thấy video này thì hãy liên lạc với tôi, cháu trai tôi vẫn đang chờ em."

 

Video này vừa ra, cả mạng dậy sóng. Ai ai cũng thương Hứa Chiêu và chửi rủa Lục Phong.

 

Lục Phong chịu không nổi, thêm áp lực từ gia đình, ta bị trầm cảm. Livestream bán hàng cũng dừng lại luôn.

 

Một trò hề kết thúc, sự giàu sang như sóng triều rút hết.

 

Lần cuối cùng tôi thấy Lục Phong, ta ngồi thu lu bên ngoài quán cà phê ở Vạn Đạt, đầu tóc rối bù, tinh thần suy sụp, thỉnh thoảng lại liếc vào bên trong quán.

 

Người dân xung quanh rằng ta đã ở đây nửa tháng, dường như đang tìm ai đó.

 

Anh ta tìm tôi.

 

Tôi hiếm khi đi quán cà phê, mà lại bị ta bắt gặp.

 

Anh ta ký hiệu với tôi qua lớp kính, trông thảm và khốn khổ, muốn điều gì đó. Tôi siết chặt chai xịt chống kẻ trộm, bước ra gặp ta. Khi thấy tôi bước ra, nước mắt ta rơi xuống.

 

"Chiêu Chiêu… nhà tan nát rồi, đã cha mẹ, họ sản…"

 

Lục Phong vừa khóc vừa kể, trông bẩn thỉu, nhếch nhác.

 

Tôi không gì.

 

Anh ta cay đắng : "Anh không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, sẽ về quê. Anh vẫn nhớ, em từng rằng muốn cùng về quê mua nhà, chúng ta sẽ sống một cuộc đời bình dị bên nhau…"

 

"Đây là lời trăn trối của sao?" Tôi hỏi, mặt không cảm .

 

Nước mắt ta chảy không ngừng: "Xin lỗi Chiêu Chiêu… là đã phản bội em. Nếu có thể lại, nhất định sẽ nắm chặt tay em, đưa em về nhà.

 

Anh sẽ với mọi người rằng, em là phu nhân tổng tài của !"

 

"Rồi sau đó, sẽ trở thành con rể nhà họ Chu, từ người thừa kế của một gia đình bình thường, hóa thành người thừa kế của một siêu gia tộc, đúng không?" Tôi bóc trần suy nghĩ của ta.

 

Mặt ta giật giật, không lời nào.

 

Tôi khẩy.

 

Nếu tôi vẫn là Hứa Chiêu, cho dù lại một vạn lần, cũng sẽ không chọn tôi. Nhưng giờ tôi là Chu Du Ninh, nên mới mong lại, để chọn tôi.

 

"Tôi khinh!"

 

Tôi phun một câu khinh bỉ, rồi bước đi.

 

Lục Phong ngồi thất thần, tôi rời đi trong sự bàng hoàng.

 

Tôi không quay đầu lại.

 

Vì tôi không còn là Hứa Chiêu bán trà chanh nữa. Tôi là Chu Du Ninh.

 

Là Chu Du Ninh, người sẽ bước đi mạnh mẽ về phía trước!

 

-Hết-

 

Dư Không

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...