01
Bảy ngày sau khi nhận lại gia đình, trai tôi mới quay về căn phòng trọ nhỏ nơi chúng tôi sống chung.
Anh ấy vẫn mặc bộ quần áo cũ đơn giản, khuôn mặt bình thản, mái tóc bù xù như thường lệ, không có chút dấu hiệu nào của niềm vui khi trở nên giàu có.
Trên mạng, mọi người đều rằng cha là tỷ phú, sống trong biệt thự, đi xe sang và có nhiều công ty.
Gia đình đã tìm kiếm suốt 20 năm, cuối cùng cũng tìm lại , và họ dự định trao tất cả tài sản cho .
Giờ đây, trai tôi trở thành người may mắn nổi tiếng khắp mạng xã hội.
Tôi mừng cho ấy, đồng thời hỏi: "Lục Phong, về đón em phu nhân tổng giám đốc đúng không?" Đây từng là "bức tranh" mà vẽ ra cho tôi. Cả hai chúng tôi đều là trẻ mồ côi, lớn lên không có cha mẹ, cuộc sống đầy khó khăn.
Chúng tôi gặp nhau ở một quầy bán hàng nhỏ trên phố lớn, vừa tan từ công việc 996 và đến mua một ly trà chanh của tôi.
Từ đó, chúng tôi ở bên nhau suốt 5 năm, cùng sống trong căn phòng trọ nhỏ chật hẹp, dù cuộc sống khó khăn đầy ấm áp.
Anh từng , nếu tìm cha mẹ ruột, và nếu họ là người giàu có, sẽ để tôi trở thành phu nhân tổng giám đốc.
Ra đường sẽ có vệ sĩ mở đường, ăn uống toàn nhà hàng cao cấp, tôi sẽ chọn túi Hermès hay xe Porsche tùy thích.
Nghe , tôi bật vui vẻ và hứa với : "Nếu cha mẹ ruột của em giàu, em sẽ cho tổng giám đốc bá đạo, mua cả máy bay lẫn du thuyền cho !"
Cứ thế, chúng tôi cùng nhau mơ mộng và trong những đêm lạnh giá.
Giờ đây, thực sự đã tìm lại cha mẹ giàu có của mình. Vì , tôi vui mừng, nghĩ rằng mình sắp trở thành phu nhân tổng giám đốc rồi.
"Thật ra, gia đình cũng chỉ là gia đình bình thường, đừng tin mấy bài báo lá cải trên mạng, tất cả đều chỉ để câu view thôi." Lục Phong đáp lời, kéo tôi về thực tại.
Tôi ngẩn người một lúc, thấy ánh mắt thoáng tránh đi, bình thản : "Công ty gia đình đều đang thua lỗ, còn nợ ngân hàng mấy tỷ, giấc mơ phú nhị đại của coi như tan tành rồi."
Thật sao?
Tôi im lặng .
Anh thoáng liếc tôi rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ: "Mai phải về lại một chuyến, thu dọn ít quần áo."
"Anh có về lại đây không?" Tôi hỏi.
Anh ngừng lại một chút, quay lưng về phía tôi thở dài: "Còn tùy, muốn ở bên cha mẹ nhiều hơn, dù sao cũng mới đoàn tụ."
Câu đó có ý là, sẽ không quay về nữa sao? Vậy còn tôi?
Năm năm cảm, cứ thế mà kết thúc sao?
Tôi mở miệng, cuối cùng không gì.
—-------------
Đêm xuống, chúng tôi nằm trên giường, im lặng không gì. Vì chỉ có một chiếc giường nên buộc phải nằm cùng nhau.
Trước đây, tôi thường tinh nghịch và thọc chân lạnh vào bụng , sẽ rên lên vì lạnh rồi sẽ ôm chân tôi để ấm. Nhưng bây giờ, giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình, chỉ cách vài centimet xa như cách cả dải ngân hà.
Có lẽ vì thấy bầu không khí gượng gạo, Lục Phong lên tiếng trước: "Hứa Chiêu, sẽ để lại thẻ ngân hàng của chúng ta, em giữ lấy nhé."
Trong thẻ ngân hàng của chúng tôi có số tiền tiết kiệm sau 5 năm, tổng cộng là 238.650 nhân dân tệ.
Số tiền này, chúng tôi dự định dùng để đặt cọc mua một căn nhà ở quê vào dịp Tết, kết thúc những tháng ngày sống trọ chật chội.
Không hiểu sao, sống mũi tôi đột nhiên cay xè, mắt dần đỏ hoe. Tôi không đáp lời.
Lục Phong tiếp tục: "Chắc trong đó có hơn 200.000 tệ, mai lấy đi 100.000 tệ, phần còn lại thuộc về em."
"Nhà khó khăn đến mức đó sao? Còn phải lấy 100.000 tệ?" Tôi sụt sịt.
"Đúng , nên không muốn kéo em theo." Lục Phong tôi, ánh mắt đầy chân thành.
Bạn thấy sao?