Anh Ấy Chỉ Cứu [...] – Chương 3

Nhưng sao ta lại chọn Giang Nhiễm?

Anh ta chẳng phải là vị hôn phu của tôi sao?

Mặt trời vẫn chói chang, tôi lại thấy… lạnh.

Tên mặc đồ đen giữ lời, thả Giang Nhiễm ra.

Tôi thấy ta vừa cởi trói liền quay đầu tôi, ánh mắt có phần thương , sau đó loạng choạng chạy về phía hai người kia.

Nhìn ba người họ ôm nhau ở đằng xa, những mảnh ký ức rời rạc trong đầu tôi đột nhiên liên kết thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Thì ra là

Ba con người điên rồ kia, thật sự coi tôi là một phần trong cái trò chơi kỳ quái của họ.

Nực thay, tôi từng cho rằng mình là người may mắn.

Tưởng rằng trong khung cảnh pháo hoa lãng mạn hôm ấy, mình đã nhặt một chàng trai hiền lành đáng .

Đang thất thần, tôi nghe thấy tiếng của tên áo đen, gió biển mang tiếng ấy truyền khắp mọi ngóc ngách.

“Cô Thời đáng thương, không ai chịu cứu cả. Vậy thì chỉ có thể chết cùng tôi thôi.”

Hắn không để ý đến ba người ở phía xa nữa, kéo tôi quay lại căn chòi, mở cánh cửa phía sau.

Tôi nghe thấy dưới chân là tiếng sóng biển vỗ bờ rõ ràng, vô thức lùi hai bước rồi đụng phải lồng ngực hắn.

Giữa tiếng nổ chấn trời đất, tôi cảm giác có ai đó nhẹ nhàng bịt tai mình lại.

Ngay sau đó, một giọng nghiến răng ken két vang lên bên tai:

“Đồ ngốc, đã bao nhiêu lần rồi, đừng đi nhặt trai trong bãi rác nữa.”

Quả nhiên là . Mấy năm không gặp, vẫn điên đáng sợ như ngày nào.

Tôi gỡ dây trói ra, còn chưa kịp tát cho ta một cái thì đã bị kéo xuống làn nước sâu thăm thẳm của biển cả.

Trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy tiếng còi rú inh ỏi vang lên từ phía bờ, những chim trắng bay vòng vòng trên bầu trời, mãi vẫn không chịu rời đi, như đang tiễn biệt tôi.

6.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, dễ chịu.

Tôi há miệng, tiếng phát ra khản đặc, khó nghe.

Chắc là lâu quá không chuyện, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu rồi.

Tôi định đưa tay sờ vết thương ở cổ, chỉ chạm lớp băng gạc dày cộp, bên cạnh còn buộc một cái nơ bướm to đùng.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì vết thương đó rất nhỏ, có khi giờ đã đóng vảy và lành hẳn rồi.

Tôi quay đầu lại, thấy một người đang tựa nghiêng bên khung cửa.

Áo sơ mi trắng, quần đen, đôi mắt đen láy không rời khỏi tôi lấy một giây.

Không biết ta đã đứng đó bao lâu.

Sau hai giây đối mắt, tôi quay đi, chỉ lạnh lùng để lại cho Lục Kỳ Niên một cái lưng.

Tôi đợi mãi cũng không nghe thấy ta gì, vừa định quay đầu lại lén một cái thì bóng ta đã phủ xuống người tôi.

Tôi giật mình hét lên: “Lục Kỳ Niên, đi đứng không có tiếng à?!”

Lục Kỳ Niên lùi lại hai bước, giữ một khoảng cách vừa đủ, cúi đầu tôi, nét mặt tối tăm khó đoán.

Trông ta chẳng vui vẻ gì cho cam.

Tôi cố trấn an trái tim đang đập loạn trong lồng ngực, thẳng vào ánh mắt u ám như trời sắp mưa của ta.

“Anh về từ bao giờ thế, sao không báo trước một tiếng?”

Thấy ta im lặng không đáp, tôi chuyển giọng, lời vừa ra khỏi miệng đã đầy gai góc:

“Đúng rồi, nếu báo trước thì sao âm thầm giở trò nữa? Anh có biết nguy hiểm lắm không hả?!”

Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng chết chóc và làn gió mát bất chợt lùa qua cửa sổ.

Theo cơn gió, tôi ngửi thấy mùi hương dễ chịu nồng nàn.

Lúc này tôi mới để ý trong tay đang cầm một bó hoa sơn trà màu hồng nhạt, còn đọng sương, tươi rói.

Thấy hoa mình thích, tôi nguôi giận đi nửa phần.

Nhưng dáng vẻ dửng dưng, vô can của Lục Kỳ Niên, cơn giận trong tôi lại bốc lên.

“Anh biết rõ Hạ Tri Thư thích Giang Nhiễm, sao không thẳng với tôi? Nhìn tôi trò hề vui lắm à, Lục – Kỳ – Niên?”

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy bật khẽ.

Xong rồi, tên này lại sắp lên cơn rồi.

Quả nhiên, giọng ta trầm xuống, bắt đầu kiểu móc méo méo, lạnh lùng.

“Thưa tiểu thư cao quý của tôi, không để em tận mắt thấy thì em sẽ chịu mở mắt ra à? Nếu chỉ thì thầm bên tai em vài câu xấu về ‘ trai ốc biển’ của em, thì giờ có khi em đã thành một phần của hệ sinh thái đại dương rồi.”

Tôi vớ lấy cái gối ném qua ta né dễ như chơi.

“Lục Kỳ Niên, nếu không muốn tử tế thì cút ra ngoài, tôi không muốn thấy mặt nữa.”

“Bị ‘ trai ốc biển’ tổn thương nên giờ quay ra trút giận lên tôi, Thời Uyên, em đúng là không có tim.”

“Biến ra ngoài! Ngay bây giờ, lập tức, ngay tức khắc!”

Lục Kỳ Niên nghe lập tức quay người đi, tôi đã ngồi dậy kéo lấy tay .

“Khoan đã, để lại bó sơn trà đó.”

Lục Kỳ Niên nhướng mày: “Tiểu thư Thời, em không nghĩ bó hoa này là tặng em đấy chứ?”

“Lục Kỳ Niên.”

“Anh nghe đây.”

“Anh có muốn ăn đòn không?”

“Ừ.”

Tôi đưa tay ra, chờ nhận bó hoa.

Nhưng thay vì hoa, tôi lại nhận … khuôn mặt của tên ngốc kia tiến sát đến gần.

Tôi tặng ta một cái tát, rồi xuống giường.

Tôi đi vòng qua Lục Kỳ Niên, lại bị ta giữ lấy tay, rồi đưa bó hoa sơn trà hồng nhạt vào tay tôi.

“Hoa đúng là tặng em đấy, vừa rồi là sai, Uyên Uyên, đừng giận nữa mà.”

Tôi đẩy ra khỏi cửa: “Lần này tạm tha cho đó, giờ thì ra ngoài ngay đi, tôi còn phải rửa mặt.”

7.

Khi tôi xuống lầu, Lục Kỳ Niên đang chuẩn bị bữa sáng.

“Thơm quá.”

Tôi đi đến sau lưng , cánh tay dài và bàn tay trắng như ngọc, lập tức bắt đầu đà lấn tới.

“À mà này, trứng chiên nhớ lòng đào nhé, xích thì nướng cháy một chút, cho nhiều ớt, sữa thì chỉ cần ngọt 50% thôi, sandwich thì kẹp hai lát phô mai nha…”

Lục Kỳ Niên không thèm ngẩng đầu, vẫn chăm chiên trứng.

“Biết rồi.”

Tôi ăn miếng trứng chiên mềm mịn, gật gù đầy thỏa mãn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...