Mọi người đều đã ra về hết, chỉ còn mình Lục Tuyển Chi vẫn ngồi yên tại chỗ, như là không có ý định đứng dậy.
Thấy thế, tôi liền bước tới, thắc mắc hỏi, “Tổng giám đốc, định tối nay ngủ ở đây luôn hả?”
Anh tôi rất nghiêm túc, , “Cô tới đây dìu tôi đi.”
Nghe kêu, tôi lập tức vui vẻ lon ton chạy qua.
Do trước đó các học muốn buổi họp lớp thêm không khí cho nên bật đèn áp tường hơi tối một chút, khiến cả nhà hàng rất huyền ảo, vì lúc nãy đứng ở xa không thấy rõ, giờ đến gần thì mới phát hiện sắc mặt tái mét, trán còn lấm tấm mồ hôi, rất mệt mỏi và gắng gượng, tôi hoảng hốt, bối rối hỏi, “Tổng giám đốc, sao ?”
Anh lắc đầu hạ giọng trấn an, “Không sao cả, dìu tôi ra ngoài là rồi.”
Tôi chợt nghĩ đến tối nay đã uống thay tôi mấy ly rượu vang trắng, rồi còn thêm bệnh đau bao tử tái phát, không hai lời tôi lập tức cầm tay khoác lên vai mình, dùng hết sức lực cỏn con dìu ra ngoài.
Lúc đi vào nhà hàng cử chỉ hai người đã rất thân mật, giờ ra khỏi nhà hàng hai chúng tôi vẫn thân mật như thế, ngẫm lại cũng thật trùng hợp đấy chứ!
Cả hai kề vai sát cánh đi ra khỏi nhà hàng, tôi thấy cau mày, trán nhễ nhại mồ hôi, mặt nhăn lại đầy khó chịu, tôi bèn gợi chuyện thu hút sự ý của , tò mò hào hứng hỏi, “Đúng rồi, Tổng giám đốc, cũng biết ảo thuật nữa hả?”
Anh trả lời rất khiêm tốn, “Ừ, biết một chút thôi.”
Mặt tôi lộ vẻ sùng bái, mong muốn học lóm vài chiêu, “Vậy dạy tôi đi không?”
Mặc cho tôi đang vui mừng khấp khởi, một mực từ chối, “Không , cái này truyền nội không truyền ngoại.”
Tôi không chịu từ bỏ ý định của mình, tiếp tục hỏi, “Vậy theo như , coi tôi là người ngoài à?”
Anh bỗng xoay qua liếc tôi, “Chẳng lẽ là vợ tôi à?”
Tôi, “…”
Tôi vì mà vắt óc suy nghĩ khơi gợi chuyện để quên cơn đau trong người, thế mà lại lấy oán trả ơn chọc tôi tức nghẹn họng!
“Pằng păng pa lăng, pằng păng pa lăng, pằng păng pằng păng pằng păng pa lăng…”
Đang lúc yên ắng, chuông điện thoại quen thuộc bỗng nhiên vang lên, tôi một tay dìu Lục Tuyển Chi, một tay nghe điện thoại.
Còn chưa kịp alo gì thì đã nghe tiếng mẹ oang oang bên kia, “Hạ Diệp, con bé này, đi đâu thế hả? Khuya lơ khuya lắc sao còn chưa về nữa hả?”
Trong cuộc đời mẹ ghét nhất con uống rượu, thứ hai chính là ai lừa gạt mẹ.
Để không trở thành người mà mẹ ghét nhất, trước đây mỗi lần uống rượu với bè xong, tôi lanh trí dùng mánh lới, mở to hai mắt dối rất trơn tru, “Con đang ở nhà Ngải Lị nè!”
Nghe xong, âm lượng trong điện thoại mới giảm xuống đôi chút, “À, con ở nhà Ngải Lị thì mẹ yên tâm rồi. Vậy tối nay con cũng đừng về nhà.”
Tôi đột nhiên hét lên, “Tại sao?”
Mẹ tôi hết đường cãi lại, “Dì Lưu của con, rồi cả dì Bảy, dì Tám đều đến chơi mạt chược với mẹ, chắc cũng đánh đến khuya lận, cho nên mẹ định kêu mấy dì của con ở lại ngủ một đêm. Cả phòng của con lẫn ghế sofa ngoài phòng khách cũng hết chỗ rồi, con có về thì cũng chẳng có chỗ đâu mà ngủ, thôi, tối nay con ở lại nhà Tiểu Lị ngủ đi.”
“Mẹ, con…”
Giọng bên kia phấn khởi cắt ngang lời tôi, “Này này bà Lưu buông bài xuống đi, tôi tới rồi!”
“Mẹ, nghe con đã…”
“Ha ha, thắng rồi! Con cưng, mẹ giờ đang bận kiếm tiền, có gì mai sau ha!”
“Tút tút tút. . .”
Tôi nước mắt lưng tròng, Ngải Lị giờ đang say bí tỉ ở nhà trai nó rồi, tôi sao đến nhà nó ngủ đây!
Bởi vì cái điện thoại cũ rích này nghiêm trọng rò rỉ âm thanh, người bên cạnh có thể nghe rõ mồn một, cho nên tôi tiết kiệm mấy lời giải thích, vẻ mặt tội nghiệp thẳng với Lục hồ ly, “Tổng giám đốc, xem ra tối nay tôi phải dựa vào rồi, chắc sẽ không nhẫn tâm để nhân viên của mình lang thang đầu đường xó chợ đâu phải không? Cho nên nhất định phải giúp tôi chuyện này!”
Giọng lộ rõ sung sướng, “Đương nhiên rồi, tôi trừ trước đến nay đều rất hào phóng.”
Tôi đầy cảm , “Thật sự phải cám ơn rồi.”
Lúc này hai chúng tôi đã đi đến xe hơi đang đậu bên đường, ông chủ Lục vừa vừa dựa vào người tôi mở cửa xe, “Đi thôi, lên xe.”
Tôi ngờ vực hỏi, “Đi đâu?”
Mắt hiện lên ý , “Hiện tại ngoại trừ nhà của tôi ra, còn thể đi đâu ?”
Tôi ngẩn người, lí nhí , “Tổng giám đốc, tôi kêu giúp tôi không phải là cho tôi ngủ nhờ ở nhà , mà là muốn mượn tiền , tôi muốn đến khách sạn phòng…”
Ý trong mắt thoắt cái đã biến mất, khuôn mặt đột nhiên đanh lại rất khó coi…
Cũng không biết Lục Tuyển Chi lấy sức lực đâu ra mà cơ thể đang yếu ớt bỗng nhiên mạnh mẽ túm cổ áo xách bổng tôi ném tọt vào trong xe.
Tôi ngồi vào ghế lái, còn thì vịn thành xe từ từ đi qua cửa xe bên kia ngồi vào ghế phụ, tôi lưỡng lự , “Tổng giám đốc?”
Anh đưa tôi chùm chìa khoá xe, ra lệnh, “Lái xe!”
Tôi theo quán tính hỏi ngược lại, “Tại sao tôi phải lái?”
Anh cực kỳ giận dữ nghiến răng quát, “Nếu muốn xảy ra tai nạn, thì để tôi lái!”
“Ờ…”
Tôi thấy sắc mặt ngày càng trắng bệch và trán còn nhễ nhại mồ hôi, để bảo toàn tính mạng quý báu của mình, đành phải ngậm bồ hòn mà đồng ý, ngoan ngoãn lái xe.
Đêm hôm khuya khoắt dòng xe chạy trên đường cũng lưa thưa hơn buổi sáng, tôi cẩn thận lái xe theo sự chỉ dẫn của ông chủ Lục, cuối cùng cũng bình an vô sự về đến nhà của .
Xuống xe, tôi hơi do dự không dám bước vào trong, ngượng nghịu đứng ở trước cửa lớn, rụt rè hỏi, “Tổng giám đốc, chúng ta nam quả nữ, hình như không tốt lắm thì phải…”
Lục Tuyển Chi nhíu mày tôi, “Thuê phòng khách sạn cũng đâu rẻ, đành lòng à?”
Tôi quả quyết, “Chẳng phải chỉ hơn 100 thôi sao? Tôi cảm thấy so với tiền thì thanh danh quan trọng hơn cả!”
Giọng bỗng yếu xìu, “Tôi đang bị đau bao tử, giờ cả người rất khó chịu.”
Tôi gật đầu, “Cái này tôi biết nãy giờ rồi.”
Anh chợt đổi giọng ông chủ kẻ cả, “Mà lại là thư ký thân tín của tôi, có nghĩa vụ chăm sóc tôi.”
Tôi dùng ánh mắt bi thương , vẻ mặt không cam tâm nguyện.
Anh lại , “Cô bây giờ đến nhà tôi chăm sóc tôi, xem như là tăng ca.”
Ánh mắt tôi càng thêm đau thương và căm uất.
Anh tiếp, “Lương tăng ca của thư ký công ty tính theo giờ, một giờ 150 tệ.”
“Trời ơi, Tổng giám đốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của càng lúc càng tái mét trắng bệch thế này, mau mau vào đi, đừng đứng đây lằng nhằng nữa, nào nào lại đây, để tôi dìu vào nhà, từ từ cẩn thận nha !” Máu trong người tôi sục sôi, tinh thần vô cùng phấn chấn, tha thiết dìu ông chủ Lục vào trong nhà, thanh danh gì gì đó so với tiền tăng ca thì chỉ bèo bọt mà thôi!
Tôi niềm nở dìu Lục Tuyển Chi vào nhà, mặt mày nhăn nhó vẻ khó chịu nằm trên ghế sofa, tôi thì lại tất tả đi rót nước cho , vô cùng chu đáo uống hết thuốc đau bao tử.
Một lát sau, sắc mặt đã hồng hào hơn, chắc vì do mệt mỏi quá độ dẫn đến mất sức, buồn ngủ, tíc tắc đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Tôi ranh mãnh tủm tỉm đang ngủ ngon lành trên sofa, căn nhà có 3 phòng ngủ 1 phòng khách, chỉ có một căn phòng là có giường thôi, giờ đã nằm ngủ ở sofa rồi, thì tối nay cái giường vừa lớn vừa đẹp vẻ rất thoải mái đó sẽ thuộc về tôi.
Tiền tăng ca mỗi giờ là 150 tệ, từ đây đến giờ việc ngày mai còn tới tám tiếng lận, tổng cộng tôi kiếm 1200 tệ! Cứ nghĩ tới tiền tăng ca kếch xù lòng tôi lại phơi phới, tin chắc tối nay sẽ ngủ ngon lắm đây.
Tinh thần vô cùng sảng khoái, tôi cứ như con chim non ríu rít ngân nga bài hát, tung tăng xoay người đi vào nhà tắm, tôi có một thói quen đánh chết cũng không bỏ , chính là buổi tối trước khi ngủ nhất định phải tắm, nếu không sẽ rất khó ngủ!
Phòng tắm của Lục Tuyển Chi còn lớn hơn cả phòng tôi nữa, bồn tắm bằng sứ ở góc tường vẻ ngoài bóng loáng, vòi sen thiết kế sang trọng gắn trên trần nhà phun nước trực tiếp xuống sàn, dưới ánh sáng óng ánh phát từ đèn chùm trên trần nhà, cả phòng tắm càng hoa lệ sáng rực, phòng tắm đơn sơ nhỏ hẹp thiết bị cũ kỹ của nhà tôi hoàn toàn không thể so sánh , còn thua xa là đằng khác!
Đã chịu đủ nhà tắm tồi tàn nước lúc nóng lúc lạnh ở nhà, tôi không thể chờ muốn tắm ngay lập tức, vì thế vội vội vàng vàng đóng cửa nhà tắm lại, sung sướng phấn khởi cởi hết quần áo ra máng lên móc áo phía sau cửa, rồi mới bước vô bồn tắm.
Định bụng tắm qua loa cho xong rồi đi ra, cũng không tính gội đầu, vô thấy bộ sữa tắm dầu gội trên kệ bên cạnh vẫn chưa xé mác, tôi chợt nghiệm ra tóc là một bộ phận rất quan trọng trên cơ thể, cần phải gội nhiều một chút mới tốt. Thật ra thì tôi cũng không quen dùng sữa tắm dê, thấy chai sữa tắm kia giá cao hơn loại dầu gội tôi thường dùng đến 5 lần, tôi tức khắc mở nắp chai, khoái trá thoa thoa lên người !
Đang lúc ngây ngất con gà tây, bỗng nhiên trước mặt tối sầm, tôi hoảng sợ đến mức tay run lên, cả chai sữa tắm mắc tiền đổ hết trên sàn nhà mà tôi cũng chẳng màng, liền rống họng kêu to, “A! Tổng giám đốc, sao lại mất điện rồi?”
Lục Tuyển Chi hiển nhiên bị tiếng rống thức giấc, một lát sau, loáng thoáng có giọng truyền vào, “Chắc là cầu chì bị hư rồi.”
Tôi luống cuống tay chân, “Vậy sao giờ? Tôi mới tắm một nửa à!”
Anh ngạc nhiên hỏi, “Cô không sợ tối sao?”
Khu nhà của tôi buổi tối thường xuyên mất điện và cúp nước, bởi tôi cũng thường xuyên tắm trong bóng tối, dần dần rồi cũng quen, thậm chí đến cả đốt nến còn biếng nữa, tự mòm mẫm tới giường ngủ.
Thế nên tôi rất đắc ý , “Đương nhiên là không sợ, lá gan của tôi rất lớn đó!”
Anh do dự một lúc rồi , “Vậy mặc quần áo vào rồi đi ra đi.”
Tôi gật gật đầu, ừ một tiếng. Giờ thì phải chịu thôi, chỉ tiếc đây là cơ hội ngàn năm có một thế mà chẳng hưởng thụ bao lâu.
Tắm qua loa cho sạch xà bông trên người, tôi rất bình tĩnh huơ huơ tay tìm cửa nhà tắm trong bóng tối đen kịt, định lấy quần áo mặc vào, lại không ý lúc nãy chai sữa tắm đổ xuống cả sàn nhà đều là xà bông cả nên rất trơn, hơn nữa cái gì cũng không thấy, không cẩn thận dẫm lên vật gì đó tròn tròn nhẵn nhụi! Tôi thét lên chói tai, cả người ngã sóng soài xuống đất, đầu đập vào cái gì đó cứng cứng…
Khi tỉnh lại đầu tôi rất choáng váng, tôi dùng sức đưa tay lên sờ, phát hiện trên đầu mình có quấn băng, hai mắt mông lung ngó bốn phía mới phát hiện lúc này mình đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh, khỏi phải hỏi đây chính là bệnh viện rồi!
Một lát sau cửa bị mở ra, Lục Tuyển Chi mặt mày hơi ủ rũ, như là cả đêm không có ngủ , trông thấy hai mắt tôi mở choang, hỏi, “Tỉnh rồi à?”
Tôi nhớ lại mình bị té ngã trong nhà tắm, sắc mặt tỉnh bơ , giọng rất bình tĩnh, “Tổng giám đốc, đưa tôi đến bệnh viện hả?”
Anh gật đầu, “Cô ngã đập đầu vào cái thùng.”
Tôi lại nhớ lúc té xuống toàn thân không mặc quần áo, trơn bóng nhẵn nhụi, tiếp tục bình tĩnh hỏi, “Vậy giúp tôi mặc quần áo sao?”
Anh lần nữa gật đầu!
Đồ khốn, đồ khốn thật mà, một trong trắng tinh khôi thế này mà bị tên hồ lý háo sắc ấy sạch sành sanh, tôi phẫn nộ đánh vào gối nằm, đùng đùng quát tháo, “Ai kêu giúp tôi mặc quần áo !”
Anh chẳng bị khí thế tôi hù sợ, còn ung dung , “Vậy muốn tôi đưa cả người trần trụi vào bệnh viện à?”
Tôi lập tức như trái bóng bị đâm xì hơi, chỉ phải tự an ủi mình, cũng đúng, bị một mình còn hơn bàn dân thiên hạ thấy hết…
Khoé miệng cong lên nở nụ rất mờ ám, ánh mắt lướt ngang qua ngực của tôi, ôn tồn , “Hơn nữa căn bản cũng không có gì đẹp mắt cả.”
Tôi nghe mà tức phát điên lên, tôi đã không xem thường , thế mà lại dám xem thường tôi!
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc tranh cãi của hai chúng tôi, y tá bưng khay đi vào, mặc bộ quần áo màu trắng tựa thiên sứ, “Chào , đến giờ chích thuốc rồi.”
Y tá rất ngọt, tôi thì lại bực bội vô cùng, gì chứ, giờ người bệnh mới là tôi đây này? Cô ta sao lại cứ Lục Tuyển Chi mà thế hả?
Y tá bước tới gần giường bệnh, lấy một ống kim ra, tôi lập tức trợn tròn mắt, ống kim trong tay y tá vừa to lại vừa dài, tôi sợ hãi lắp ba lắp bắp, “Không tiêm có không? Tôi hết bệnh rồi ! Hoàn toàn không cần chích nữa!”
Lục Tuyển Chi tôi , thình lình lên tiếng thuyết phục, “Cô đừng bướng nữa, ống chích to thôi chứ chích không có đau đâu!”
Y tá mỉm, cũng tiếp lời, “Đúng! Không đau, không đau!”
Tôi ngờ vực, cầm ống kim trong khay đưa cho Lục nào đó, “Vậy thử cho tôi xem đi, nếu thật không đau thì tôi sẽ chích!”
Anh lại nhíu mày, “Không , tôi sẽ ngất xỉu.”
Tôi bất mãn to, “Còn tôi thì sợ đau đây nè.”
Anh thoáng nghĩ ngợi, sau đó ra lệnh cho tôi, “Thế này đi, quay lưng lại, tay phải duỗi ra sau, tay trái co ngang để thấp xuống khoảng nửa tấc, như lúc chích sẽ đỡ sợ và đỡ đau hơn!”
Tôi nửa hiểu nửa không, ngơ ngơ ngác ngác , “Hay là mẫu cho tôi đi, rồi tôi sẽ theo.”
Do đó, vừa vừa mẫu cho tôi xem, tôi cũng theo cầm ống kim chích thử, chưa bao lâu đã ngã phịch xuống giường bệnh!
Tôi chặc lưỡi, thật đúng là ngất xỉu!
…
Sau đó, tôi cũng không quên kêu Lục Tuyển Chi trả tiền tăng cả một giờ 150 tệ, lại trơ tráo trả lời rất bỉ ổi, “Tôi kêu đến chăm sóc cho tôi, xem như là tăng ca, có chăm sóc tôi à?”
Cây ngay không sợ chết đứng, tôi chống nạnh mạnh miệng đáp, “Tôi có rót nước cho uống thuốc đó!”
Anh mỉm , hỏi, “Cô rót nước trong bao lâu?”
Tôi khoa trương phóng đại lên, “Ít nhất 10 phút!”
Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nghiêm túc , “Vậy ngày mai đến phòng kế toán lấy 25 tệ tiền tăng ca đi.”
…
Má! Thì ra tiền tăng ca không phải tính theo thời gian tôi đến nhà Lục hồ ly, mà là tính theo thời gian chăm sóc ! Một giờ 150 tệ, 10 phút là 25 tệ!
May là lương tâm chưa bị chó tha, còn biết tính chuyện tôi bị thương là tai nạn lao , cho tôi nghỉ phép 1 ngày, coi như cũng không lỗ lã gì.
Mang thương tích về nhà, đầu tôi băng bó, mẹ đau lòng, sốt sắng hỏi han, “Con , con bị sao ?”
Tôi không dám kể sự thật cho mẹ nghe, đành viện cớ cho qua chuyện, “Con không cẩn thận bị đụng đầu ở nhà Ngải Lị, con mới ở bệnh viện về!”
Vẻ mặt mẹ như cảm thông và hối hận vô cùng, “Dì Lưu của con hôm qua đột nhiên có chuyện phải đi, không có ở nhà chúng ta qua đêm, mẹ cứ nghĩ con ngủ ở nhà Ngải Lị, nên không có gọi con về nhà. Biết thì mẹ đã kêu con về rồi, thì con cũng sẽ không bị đụng bể đầu…”
“Mẹ thật quan tâm con quá đi!” Tôi bỗng nhiên cảm thấy thân thật là vĩ đại, thật là ấm cúng, mắt ươn ướt, dang tay muốn ôm mẹ.
Tôi còn chưa kịp ôm thì mẹ đã xoay người đi vào trong phòng, miệng thì lầu bầu tiếc nuối, “Con không bị bể đầu, thì không cần phải đi bệnh viện băng bó, haiz, xem ra tiền hôm qua thắng mạt chược coi như sạch bách rồi…”
Lòng tôi trở nên lạnh lẽo, vô cùng lạnh và tê tái…
Bạn thấy sao?