[P5/6]
20.
Ta bị người ta trói lại, bịt mắt mang đi.
Lưng ngựa xóc nảy.
Trên đường đi ta bị choáng váng mấy lần.
Lúc ta cho rằng mình sẽ ch//ết trên lưng ngựa thì con ngựa cuối cùng cũng dừng lại, người kia ném ta xuống đất.
Miếng vải đen bịt mắt cũng bị người ta giật mạnh ra.
Sau khi quen với ánh sáng, lần đầu tiên ta thấy, đúng hơn là thấy Liên Vũ Yên đã bị lưu đày một tháng trước.
Trong ngôi nhà gỗ cũ nát, nàng ta trang điểm lòe loẹt, nằm trong lòng một nam nhân râu ria, vẻ mặt phong .
Hoàn toàn khác với dáng vẻ yếu đuối vô đáng của một tháng trước.
Có lẽ bị vẻ mặt khiếp sợ của ta lấy lòng.
Nàng ta nhếch môi , có chút đắc ý.
“Tống An Vũ, ngươi không ngờ ta còn sống trở về sao?”
Đúng .
Ta không nghĩ rằng nàng ta lại là “phu nhân đương gia” trong lời mã phỉ.
Cũng không ngờ trên đường lưu vong canh gác nghiêm ngặt, nàng ta có thể trốn .
“Ngươi bắt ta đến là muốn gi//ết ta sao?”
Ta bình tĩnh nàng ta.
Nàng ta không đáp lời mà ghé sát vào tai nam nhân kia nhỏ gì đó.
Nam nhân kia nghe xong xoa lưng nàng ta một cái, gì đó bằng ngôn ngữ mà ta không hiểu .
Sau đó gã phóng đãng đứng dậy, đi quanh ta hai vòng, thỏa mãn gật đầu rời đi.
Mãi cho đến khi trong phòng chỉ còn ta và Liên Vũ Yên, nàng ta mới bước đến, từ trên cao xuống, sau đó nâng cằm ta lên.
“Sao ta có thể gi//ết ngươi ?”
“Ngươi ta thân bại danh liệt, ta lưu lạc đến bước đường này, đương nhiên ta cũng muốn ngươi chịu nỗi đau mà ta từng phải chịu.”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, nàng ta đột nhiên khẽ một tiếng.
“Tống An Vũ, không bằng chúng ta đánh cược đi.”
“Ta đã cho người đưa tin cho Chu Hành Dã và phủ Trưởng công chúa. Nếu như lát nữa người đến trước là Tiêu Hạc Xuyên, ta sẽ thả ngươi đi.”
“Nếu là Chu Hành Dã đang bị cấm túc, ta sẽ để những huynh đệ bên ngoài hầu hạ ngươi thật tốt, ngươi thấy thế nào?”
21.
Liên Vũ Yên khiến ta cảm thấy vô cùng hoang đường.
Không đến việc Tiêu Hạc Xuyên đã rời khỏi kinh thành, không nhận tin tức.
“Ta và Chu Hành Dã đã từ hôn, không còn quan hệ, ngươi dựa vào đâu mà hắn sẽ đến?”
“Chỉ dựa vào việc hôm đó ta đến chỗ ngươi loạn là ý của hắn.”
Giọng nàng ta vô cùng quả quyết.
Có lẽ kí ức đó khiến nàng ta vô cùng khó chịu.
Nàng ta đứng dậy đi ra ngoài, thở một hơi.
“Ta ở núi Nguyệt Quan bên cạnh hắn ba năm, hắn bị thương không thể hoạt , là ta bưng trà đổ nước chăm sóc hắn, mỗi lần ngươi đưa tiền tài đến, hắn quên hết mọi thứ ta không còn sót lấy một chút nào.”
“Hắn mang ta hồi kinh, lại không nguyện ý thú ta, cho đến khi ta suýt bị người ta nhục, bị hắn thấy hết cơ thể, hắn mới miễn cưỡng đồng ý lấy ta bình thê.”
“Nhưng sao ngươi lại muốn từ hôn?”
“Rõ ràng ngươi sinh ra đã có mọi thứ, ta chỉ muốn gả cho hắn, chỉ cầu một chỗ yên thân mà thôi…”
Dường như nàng ta đổ hết mọi bất hạnh của mình lên đầu ta.
Ánh mắt âm u ta như một con rắn độc.
“Hôm đó ngươi từ hôn, tiếp thánh chỉ tứ hôn, hắn ở trong phủ say rư//ợu cả đêm, ngày hôm sau với ta, nếu không thể thành thân với ngươi thì ta cũng đừng hòng qua cửa.”
“Ngươi đi, hắn ngươi nhiều như .”
“Nghe ngươi gặp nguy hiểm, sao có thể không đến cho ?”
Yêu?
Chữ này khiến ta cảm thấy buồn .
“Cuối cùng ta cũng biết vì sao ngươi và Chu Hành Dã lại hành ngang ngược và bừa bãi như .”
“Hai người một người thì ngông cuồng kiêu căng, không muốn từ hôn vì không muốn bỏ lỡ lợi ích đến từ tiền tài của Tống gia chúng ta, không muốn mang danh diệt thê xuống thiếp; một người tự cho là mình đúng, cho rằng ai cũng phải giúp mình, giúp ngươi gả vào Chu gia.”
“Chậc chậc, đúng là một cặp trời sinh!”
Ta ngước mắt nàng, khó khăn lắm với ngừng .
“Nhưng mà, dựa vào đâu mà ta phải tự mình chịu thiệt để thành toàn cho các ngươi chứ?”
Lời này của ta hình như đã chọc giận nàng ta.
Nàng ta đột nhiên tiến lên một bước, bóp chặt lấy họng ta, dường như muốn đẩy ta vào chỗ ch//ết.
Nhưng ngay khi ta đang không thở , trước mắt dần biến thành màu đen, khi ta nghĩ mình sẽ ch//ết thì nàng ta lại điên điên khùng khùng, đột ngột thu tay lại, lẩm bẩm: “Không , trên đường đi lưu đày ta bị người ta ngược đãi, bỡn, tất cả đều do ngươi ban tặng.”
“Ta chịu nhiều đau khổ như , vất vả lắm mới đi đến ngày hôm nay , ngươi cũng không thể ch//ết dễ dàng như …”
22.
Dường như thật sự muốn một đáp án.
Rõ ràng là có cơ hội gi//ết ta Liên Vũ Yên lại cố chấp muốn nhận kết quả.
Lúc tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài căn nhà gỗ, nàng ta rất hưng phấn.
Nàng ta thô bạo kéo ta đứng dậy, chủy thủ đặt lên cổ ta.
Lúc đẩy ta ra ngoài, thấy Tiêu Hạc Xuyên và Chu Hành Dã một trước một sau đang vừa phi ngựa đến vừa ch//ém gi//ết với thổ phỉ.
Nàng ta như phát điên mà bật .
“Nhìn đi! Hắn thật sự đến rồi!”
“Vậy mà hắn đến thật rồi!”
Tiếng của nàng ta thê lương, ta nghe đến mức tai cũng đau.
Ta không Chu Hành Dã, chỉ chăm Tiêu Hạc Xuyên ánh mắt ngoan độc, cầm kiếm đ//âm xuyên qua vai thổ phỉ.
M//áu tươi bắn ra, nhuộm đỏ y phục của hắn.
Ta chưa từng thấy dáng vẻ này của hắn.
Hắn lúc này giống như La Sát đến từ địa ngục .
Ta không thấy sợ hãi chút nào.
Ngược lại còn cảm thấy khuôn mặt bị m//áu tươi bắn lên của hắn diễm một cách dị thường.
Cách đám người, hắn ngẩng đầu lên.
Giây phút đối mắt với hắn, ta cảm thấy nhịp tim mình như hụt mất mấy nhịp.
“Dừng tay! Nếu không ta không đảm bảo nàng ta có thể sống.”
Bên tai là tiếng gào thét của Liên Vũ Yên.
Chu Hành Dã dường như đã dừng lại.
Lúc dừng tay, trường đao của thổ phỉ ch//ém qua người hắn ta mấy nhét, trong chớp mắt đã ép hắn ta xuống đất.
Nhưng Tiêu Hạc Xuyên thì không, hắn không chút thay đổi Liên Vũ Yên.
Ánh mắt hung ác.
Giống như đang một cỗ th//i th//ể lạnh như băng.
Chỉ một ánh cũng khiến người ta run sợ.
Trường kiếm trong tay hắn bắn ra, chuẩn xác bay về phía Liên Vũ Yên đang giữ chặt lấy ta.
Dường như không ngờ hắn sẽ như .
Hô hấp của Liên Vũ Yên dừng lại, theo bản năng kéo ta lá chắn.
Nhưng Tiêu Hạc Xuyên như đã đoán nàng ta sẽ .
Vì một giây sau, hắn bay người lên nắm lấy chuôi kiếm, cổ tay rẽ ngang, chuẩn xác đ//âm trường kiếm vào vai Liên Vũ Yên.
Khi Tiêu Hạc Xuyên kéo vào trong lòng, khi hắn bảo vệ, trái tim ta vẫn đập nhanh như cũ.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn hỏi ta: “An Vũ, nàng có bị thương không?”
Ta đột nhiên nhớ đến rất nhiều năm trước, khi Tiêu Hạc Xuyên chưa có danh hiệu công tử bột.
Những quan lại quyền quý kia từng đôi lời về hắn.
“Người này rất thông tuệ, tuổi còn nhỏ đã có thể kéo chiến cung, còn tài giỏi hơn cả Trưởng công chúa năm đó.”
“Tương lai nếu có mẫu tử họ hỗ trợ thì lo gì không ổn định hoàng vị?”
23.
Lúc thị vệ của Tiêu Hạc Xuyên chạy đến, đám thổ phỉ kia đã bắt đầu chạy tứ phía.
Nhưng vẫn không thể chạy thoát, cuối cùng cũng bị bắt lại.
Bị trói đè trên mặt đất, gã thổ phỉ râu quai nón cầm đầu chửi ầm lên.
Lần này ta nghe hiểu.
Gã mắng là: “Tiện nhân! Ngươi lừa lão tử!”
“Kiếm tiền với có nữ nhân chơi cái gì chứ, ngươi thông đồng với quan phủ mới đúng!”
“Ngươi đợi đó! Lão tử quỷ cũng không tha cho ngươi!”
Liên Vũ Yên mắt điếc tai ngơ.
Hai mắt nàng ta đẫm lệ về phía Chu Hành Dã khó khăn lắm mới dựa vào tường đứng vững .
“Chu Hành Dã, cuối cùng ngươi vẫn tới…”
“Ngươi nàng ta như sao? Tình nguyện kháng chỉ vì muốn cứu nàng?”
Chu Hành Dã không trả lời.
Hắn ta về phía ta, ánh mắt phức tạp tối tăm.
Nhưng một giây sau đã bị Tiêu Hạc Xuyên nghiêng người cản lại.
“Đi thôi.”
Xác nhận ta không bị thương, Tiêu Hạc Xuyên trầm giọng cởi trói cho ta.
Lúc hắn ôm lấy ta xoay người, Liên Vũ Yên vẫn đang chất vấn Chu Hành Dã.
“Vậy ta thì sao? Ngươi ta sao?”
“Vũ Yên, ngươi biết ta vẫn luôn xem ngươi là muội muội…”
“Muội muội? Ha ha ha… Hay cho một câu muội muội! Vậy ngươi cũng đi ch//ết đi!”
…
Sau lưng là tiếng thê lương lẫn tiếng kinh hô ồn ào.
Khiến người ta kinh hãi.
Tiêu Hạc Xuyên không cho ta quay đầu.
Hắn đi nhanh hơn, tay ôm lấy ta rất chặt, thái độ cứng rắn, gần như nghiến răng mà : “Đừng , hai người này đều bị điên.”
Cho đến khi đến rừng rậm, không còn nghe thấy âm thanh nào hắn mới buông ta ra, không lời nào, chỉ đưa lưng về phía ta đang đứng.
Nhìn nắm rắn chắc và tấm lưng cứng đờ của hắn, lúc này ta lại có thể hiểu hắn đang cảm thấy thế nào.
“Tiêu Hạc Xuyên, vì sao ngươi lại tức giận?”
Lời vừa dứt, hắn đột nhiên đậy.
Hắn xoay người lại.
Còn chưa kịp rõ nét mặt hắn, ta đã bị hắn kéo vào trong lòng.
“Đừng bị Chu Hành Dã lừa.”
“Ta là nam nhân ta biết, hắn căn bản không nàng.”
24.
Cái ôm của nam nhân vừa nóng vừa vững chắc.
Giọng bên tai cũng khàn khàn.
Ta ngẩn ra một lúc mới phản ứng hai câu này của hắn là có ý gì.
Trong lòng khẽ rung .
Ta nhẹ giọng đáp ứng: “Ừm, ta không tin.”
Đương nhiên ta biết Chu Hành Dã không phải hối hận rồi tâm với ta.
Hắn ta chỉ là bị lòng tự trọng quấy , không chịu việc bị người khác từ chối nên mới như thôi.
Có lẽ đối với hắn ta mà , hoàn toàn mất đi mới có thể quay đầu.
Ta tin tưởng, nếu như hôm nay hắn ta may mắn không ch//ết, không bao lâu hắn ta sẽ lại bắt đầu nhớ đến những gì Liên Vũ Yên đã cho mình.
Lúc lùi ra khỏi lồng ngực Tiêu Hạc Xuyên, ta đã bình ổn tâm trạng.
Nhưng khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Lồng ngực ta lại không ngừng chấn .
Giống như có người đang không ngừng nhét bông vào đó, ngày càng căng đầy.
Lại giống như mặt hồ tĩnh lặng bị người nào đó ném một viên đá vào, nổi lên từng gợn sóng.
Tâm trạng xa lạ chưa từng có khiến ta có chút sợ hãi.
Lúc đầu ta nghĩ đây là một cơ hội tốt để hỏi hắn vì sao mấy ngày trước khi đi lại không gặp ta.
Thánh chỉ tứ hôn kia là chuyện gì?
Nhưng lời ra lại là: “Quận Tuy Nguyên, ngươi vẫn đi sao?”
“Đi.”
“Ừm, … sớm quay về, ta chờ chàng về thành thân.”
Rõ ràng vẻ mặt Tiêu Hạc Xuyên vừa rồi còn âm trầm như mùa đông khắc nghiệt.
Giờ phút này lại như bầu trời sau cơn mưa.
Khuôn mặt đều là ý .
“Được, chờ ta về cưới nàng!”
Bị tâm trạng của hắn ảnh hưởng, trái tim ta cũng như rót mật, khóe môi cũng cong lên.
Thôi.
Sau này rồi hỏi.
Dù sao sau này cũng có nhiều thời gian.
Không vội.
(Còn tiếp)
Bạn thấy sao?