Tôi ngơ ngác khuôn mặt của Kỳ Cảnh.
"Cậu lại muốn khóc nữa à?" Giọng của Kỳ Cảnh đầy vẻ chán ghét, khi quay đầu đi, ánh mắt của rõ ràng chứa đầy sự lưu luyến và không nỡ rời xa.
"Tôi không khóc, cậu đừng giận." Tôi kéo lại chiếc áo khoác trên người, cẩn thận định nắm lấy tay Kỳ Cảnh, chỉ chạm vào khoảng không.
Trời ngày càng tối. Kỳ Cảnh đi phía trước, chắn gió đêm đang gào thét trong rừng. Gần đến nửa đêm, chúng tôi đã đến chùa Tần Sơn. Cổng chùa đóng chặt, trên bức tường bên cạnh cổng có ghi thời gian mở cửa là bốn giờ sáng.
"Chết tiệt, phải đợi ở đây cả đêm à." Kỳ Cảnh đá vào cánh cổng chùa một cái, xoa xoa hai tay đưa lên miệng để sưởi ấm.
Tôi cởi áo khoác ra: "Đây, áo khoác của cậu."
Kỳ Cảnh không quay đầu lại, đi thẳng đến phiến đá bên cổng, tựa vào đó nhắm mắt nghỉ ngơi: "Cậu mặc đi, tôi không cần."
Tôi đứng yên tại chỗ, không biết có nên bước tới hay không.
Kỳ Cảnh nhướn mắt tôi: "Lại đây, đứng đực ra đó gì?"
"À." Tôi chạy chậm đến bên cạnh Kỳ Cảnh, ngồi xuống cách một khoảng bằng một nắm tay.
Một lúc lâu sau, tôi kéo một nửa áo khoác phủ lên ngực Kỳ Cảnh.
"Kỳ Cảnh, cậu có thể lý do tại sao cậu ghét tôi không?"
Hơi thở của Kỳ Cảnh đều đặn, môi hơi hé mở, dưới mắt có một quầng thâm nhạt. Tôi thở dài, lặng lẽ dịch sát về phía hơn, tựa đầu vào vai .
Trong giấc mơ, trên vai tôi có một bàn tay ấm áp ôm lấy tôi thật chặt.
Bốn giờ sáng.
Kỳ Cảnh đánh thức tôi: "Sở Giao Giao, dậy đi, cổng chùa mở rồi."
Tôi dụi mắt đứng lên, đi theo Kỳ Cảnh vào chùa Tần Sơn.
Chuông chùa Tần Sơn nằm trên đỉnh núi, nơi gió lạnh lùa mạnh. Làn gió lạnh len vào tay áo, khiến tôi run cầm cập.
Tôi quay sang Kỳ Cảnh, đôi môi trắng bệch không còn chút máu, quầng thâm dưới mắt càng đậm hơn.
"Tay."
Kỳ Cảnh đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên. Tôi đặt tay mình vào bàn tay lạnh ngắt của . Mười ngón tay đan vào nhau.
"Cậu gõ hay tôi gõ?" Tôi hỏi.
Kỳ Cảnh hất cằm, ra hiệu cho tôi cầm lấy búa đánh chuông.
"Sở Giao Giao, em gõ đi."
Bàn tay nắm chặt tay tôi bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Hàng mi của Kỳ Cảnh rủ xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm không đáy.
Tôi hít sâu một hơi nâng chiếc búa lên, dồn hết sức gõ xuống lần đầu tiên. Âm thanh nặng nề của tiếng chuông vang vọng bên tai, khiến đầu óc tôi như ù đi. Đôi mắt tôi đã cay xè đến không thể kiềm chế .
Tiếng chuông đầu tiên vang lên.
Lần cứu rỗi đầu tiên.
Tôi đã thích Kỳ Cảnh rất lâu, lâu đến mức tôi không nhớ từ khi nào tôi bắt đầu đưa ấy vào trong truyện tranh của mình.
Đột nhiên một ngày, cái kết của truyện tranh đã thay đổi. Thay thành cảnh Kỳ Cảnh cầm dao một mình, lưng quay về phía dãy núi,
rạch cổ tay.
Tôi không dám tin, cố gắng xóa đi chẳng có tác dụng. Tôi buông xuôi, nằm lì trong ký túc xá suốt ba ngày, nghĩ đó chỉ là một trò .
Ngày thứ ba, tôi nhận tin Kỳ Cảnh đã chết.
Mũi tôi bắt đầu run rẩy, tôi thấy hàng mi của Kỳ Cảnh khẽ run lên, thêm một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Tiếng chuông lần thứ hai. Lần cứu rỗi thứ hai.
Tôi đã thử đủ cách để tiếp cận Kỳ Cảnh. Nhưng Kỳ Cảnh luôn từ chối tôi.
Anh , không thích những như tôi. Tôi bắt đầu xuất hiện ở những nơi có thể xuất hiện, từ lúc bỏ qua tôi
đến khi ánh mắt dần trở nên chán ghét.
Tôi không thể thay đổi cái kết của truyện tranh, cũng không thể cứu Kỳ Cảnh.
Tiếng chuông lần thứ ba. Lần cứu rỗi thứ ba.
Tôi không dám hành vội vàng. Bắt đầu vẽ lại truyện tranh về Kỳ Cảnh, ngày đêm vùi đầu vào bàn vẽ. Muốn mang đến một cái kết đẹp cho Kỳ Cảnh. Nhưng không có ngoại lệ, cái kết vẫn không thể thay đổi.
Kết cục là Kỳ Cảnh đang đổ máu.
Tiếng chuông lần cuối. Lần cứu rỗi cuối cùng.
Tôi đã gặp Kỳ Cảnh. Viết nên truyền thuyết đích thực. Tạo ra đủ mọi cơ hội để gặp Kỳ Cảnh. Sau khi Kỳ Cảnh phát hiện tôi đã vẽ câu chuyện của chúng tôi vào trong truyện tranh, thái độ của với tôi bắt đầu thay đổi.
Tôi sợ hãi. Sợ đây là cơ hội cuối cùng của tôi và Kỳ Cảnh. Tôi bịa ra cách giải trừ truyền thuyết đích thực, cố gắng giữ Kỳ Cảnh lại.
Nhưng vẫn thất bại.
Nước mắt tràn đầy trên gương mặt. Một bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.
"Sở Giao Giao, truyền thuyết đích thực đã giải trừ."
Đôi mắt đen của Kỳ Cảnh chìm trong biển đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi từ khóe mắt tôi xuống môi tôi.
"Em còn định lừa đến khi nào?"
Tôi bất chợt vào Kỳ Cảnh, lại tháo kính của tôi ra.
"Người viết truyền thuyết đích thực là Sở Giao Giao, đúng không? Không có cái gì là đích thực cả, lúc đầu tưởng em tiếp cận vì một mục đích gì đó, khi em muốn đưa xuống núi, mới hiểu ra mục đích của em, em sợ sẽ chết trên núi, đúng không?"
Mắt tôi bị nước mắt mờ, tôi cố gắng dụi mắt để rõ khuôn mặt của Kỳ Cảnh.
"Kỳ Cảnh, đừng sợ, em sẽ không để ở lại trên núi đâu, em sẽ đưa về, em sẽ thay đổi kết cục, em sẽ ."
Tôi nghẹn ngào kéo tay Kỳ Cảnh.
Anh ôm tôi vào lòng.
"Sở Giao Giao, liệu chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Sao mỗi lần em khóc, lại cảm thấy buồn đến ?"
Ba lần trước, Kỳ Cảnh đều tự sát vào ngày hôm qua.
Trên đỉnh đầu tôi bỗng trở nên ấm áp.
Mặt trời mọc rồi, giờ là một ngày mới.
"Cô đã tự sát trên núi, nghe là học trung học của Kỳ Cảnh, ấy ấy đến mức phát cuồng, vẽ vài cuốn truyện tranh, nam chính đều là Kỳ Cảnh."
"Thật sao? Tôi nghe đó tâm lý không ổn, lén vào nhà Kỳ Cảnh sống vài ngày, chụp ảnh khỏa thân của ấy, vẽ thành truyện tranh, lại còn là loại truyện tranh như , chẳng phải là bệnh hoạn sao?"
"Tại sao ấy lại tự sát?"
"Bị từ chối, không chịu nổi."
Chương cuối cùng của truyện tranh đăng tải đúng giờ lên mạng.
Tôi và Kỳ Cảnh nắm tay nhau, hôn nhau trước khi mặt trời mọc.
Kỳ Cảnh vội vã: "Sở Giao Giao, tại sao lần đầu gặp em, em lại sờ mông ?"
Kỳ Cảnh đặt tay tôi vào lòng bàn tay , mân mê, ngón tay lướt nhẹ trên các mạch máu xanh của tôi.
"Em em không cố ý, tin không?"
"Không tin." Kỳ Cảnh tháo kính của tôi ra. Kéo mái tóc của tôi ra phía sau, nghiêng đầu hôn lên môi tôi.
"Sở Giao Giao, rất thích em."
Tôi vuốt sống mũi của Kỳ Cảnh, thì thầm bên tai .
"Em cũng thích , Kỳ Cảnh."
(Hoàn).
Bạn thấy sao?