12
Trong taxi, tôi dựa vào vai .
Tôi thật sự thấy lạnh, nên ôm chặt áo .
Tôi nắm tay , nghịch ngợm những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
“Còn khó chịu không?”
“Sắp khỏi rồi.”
Anh lo tôi bị sốt đến hỏng đầu óc.
Tôi rất muốn với rằng tôi không sao.
Thực ra, tôi cố .
Nhưng tôi không dám vẻ mặt của khi biết sự thật.
Anh vội vàng bế tôi đến phòng cấp cứu.
Anh đặt tôi xuống ghế ở khu vực truyền dịch.
Anh chỉnh lại cổ áo cho tôi, ngồi xổm xuống trước mặt, gọi tôi là “bé ngoan”.
“Anh đi đóng tiền, lát nữa sẽ quay lại.”
“Ngoan nào, truyền xong nước là khỏi ngay thôi.”
Tôi vùi nửa mặt vào áo , chỉ lộ ra đôi mắt , rồi gật đầu.
Anh xoa đầu tôi.
Kéo cổ áo tôi lên, hôn nhẹ lên khóe miệng tôi.
Tôi theo bóng vội vã rời đi.
Anh rất muốn nhanh chóng quay lại bên tôi.
Nhưng mà…
Tôi ném áo khoác của xuống ghế.
Quay người.
Lẩn vào màn đêm mịt mùng bên ngoài bệnh viện.
13
Tôi rất muốn ở bên cả đời.
Có lẽ một ngày nào đó, sẽ hiểu tôi thật lòng . Đáng tiếc, thời gian dành cho tôi không còn nhiều nữa.
Tôi không thể để Du Trạch và Đoàn Nguyệt tiếp tục nhẫn nại thêm nữa.
Tôi vất vả lắm mới có một phần bằng chứng phạm tội của bọn họ.
Bây giờ là bốn giờ sáng, bình minh vừa ló dạng. Tôi gọi điện cho Du Trạch, ta không nghe máy.
Cũng phải thôi, giờ này ai mà chẳng đang ngủ say.
Cùng lúc đó, tôi không khỏi nghĩ.
Nếu phát hiện tôi biến mất, sẽ lo lắng đến nhường nào?
Hồi nhỏ, có lần mất tôi ở trung tâm thương mại. Tôi đứng giữa dòng người khóc nức nở. Anh chen qua đám đông, bế tôi vào lòng, người run lên vì lo lắng.
Sau đó, mỗi lần, luôn tìm thấy tôi.
Cho đến khi bị gãy một chân, em cũng bỏ mà đi.
…
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
Là Du Trạch.
Tôi bắt máy.
“Đến rồi à?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi mới hỏi tôi.
“Phát hiện rồi, trai hơi khó chơi đấy.”
“Thuốc bị trai tôi tịch thu rồi, khi nào thì lấy thêm một phần cho tôi?”
“Yên tâm, trai đã mất cảnh giác rồi, lần sau nhất định sẽ thành công.”
Để xóa tan nghi ngờ của Du Trạch, tôi giả vờ tỏ ra căm ghét trai.
Hơn nữa, hôm nay Du Trạch cũng rất lạ.
Hình như ta dùng thiết bị biến đổi giọng .
Không ổn rồi, điều này chứng tỏ Du Trạch đã bắt đầu nghi ngờ tôi.
Giống như hiệu ứng domino, tôi rất sợ những thay đổi của mình sẽ thay đổi hoàn toàn mạch truyện.
“Làm sao tôi có thể tin ?”
“Du Trạch, còn chuyện tin tưởng với tôi sao?”
Quả nhiên, Du Trạch đã nhận ra điều gì đó.
Tôi chỉ có thể tiếp tục diễn, hít sâu một hơi, ra câu đó:
“Tôi thích , có biết không?”
Đầu dây bên kia lại im lặng rất lâu.
Rồi ta hỏi tôi.
“Vậy còn trai thì sao?”
“Tôi phải chắc chắn không bị trai mua chuộc.”
…
“Anh trai tôi á? Tôi còn chẳng thèm ta.”
“Chỉ là một con ch.ó cứ bám theo tôi thôi.”
“Ngày nào đó ta chết, tôi sẽ b.ắ.n pháo hoa ăn mừng.”
Nói dối đấy.
Không phải .
Tôi chắc chắn đang ngược.
Tôi nhắm mắt lại, thầm trong lòng.
Bên kia dường như cũng cuối cùng yên tâm.
Anh ta báo cho tôi một địa chỉ.
“Số 876, phố Nam.”
“…Cẩn thận.”
14
Du Trạch chắc chắn rằng thân của tôi, Đoàn Nguyệt, đang tham gia vào một số hoạt bất hợp pháp.
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng hai người họ đã cấu kết với nhau để lừa đảo bảo hiểm trước khi gặp tôi.
Vì , lần trước, tôi đã bí mật bật chế độ ghi âm trên điện thoại.
Tôi cúi đầu màn hình điện thoại.
Bốn mươi lăm cuộc gọi nhỡ, đều là gọi cho tôi.
…
Địa điểm gặp mặt là một nhà kho bỏ hoang.
Du Trạch luôn cẩn thận, rõ ràng chỉ là đưa tôi bỏ trốn, lại như đang tham gia hoạt bất hợp pháp.
Kiếp trước tôi lại không nhận ra điều bất thường.
Sắp bình minh rồi, ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào trong.
Tôi vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tôi nghĩ, phải nhanh chóng lấy bằng chứng báo cảnh sát bắt Du Trạch và đồng bọn.
Còn … .
Suy nghĩ của tôi bỗng nhiên rối loạn, cái tên của cứ quẩn quanh trong đầu tôi.
Tôi bắt đầu không thể kìm nén việc nhớ đến . Chỉ vì một khoảnh khắc phản bội chia ly, mà tôi đã đau khổ đến mức nghẹt thở.
Tôi không muốn lừa dối nữa.
Tôi thật sự hối hận rồi.
Tôi…
Đi đến cuối nhà xưởng, tôi sững người lại.
Mặt trời mọc.
Có vài người bị trói vào ghế, ú ớ không gì.
Là Du Trạch.
Và phía sau ta.
Anh đút tay vào túi quần.
Nghịch tấm thẻ điện thoại trong tay.
…
Khoảnh khắc đó.
Tôi bỗng nhiên nhận ra.
Anh đã trói Du Trạch lại. Anh sẽ không giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Người dùng thiết bị biến đổi giọng , nghe điện thoại không phải Du Trạch.
Là .
Tôi đã gì với trong điện thoại?
Tôi rằng—
“Anh trai tôi á? Tôi còn chẳng thèm ta.”
“Chỉ là một con ch.ó cứ bám theo tôi thôi.”
“Ngày nào đó ta chết—”
“Tôi sẽ b.ắ.n pháo hoa ăn mừng.”
Tôi…
Tôi xong đời rồi.
Bạn thấy sao?