Anh tôi thì đi đâu?
Nhà tôi ở đâu?
Ánh hoàng hôn buông xuống khu chung cư cũ kỹ.
Nơi duy nhất có thể ở, chính là căn nhà mà tôi đã sống cùng mười mấy năm.
Tôi cầm chìa khóa.
Mở cửa.
Mùi rượu xộc thẳng vào mặt.
Anh tôi uống rượu?
Ấn tượng của tôi là chưa bao giờ uống nhiều.
Tôi đi chân trần, lặng lẽ bước qua đống dép lộn xộn. Thường thì mỗi tháng tôi sẽ về dọn dẹp nhà cửa.
Cũng không đến nỗi quá bẩn.
Chai lọ ngổn ngang trên bàn.
Một người đàn ông say khướt dựa vào bàn.
Tôi đi đến bên cạnh, thứ đang nắm chặt trong tay.
Là album ảnh của chúng tôi.
Món quà cuối cùng tôi tặng .
Tôi lay .
“Dậy đi.”
Anh say mèm, híp mắt tôi ngồi xuống trước mặt, rồi hỏi:
“Sao lại không việc lớn?”
Mắt lập tức đỏ hoe.
“Không có việc gì lớn.”
“Không có việc gì lớn, thì…”
Anh say đến mức gần như hoảng loạn, có chút mờ mịt, đôi mắt trống rỗng tôi.
“Vậy tại sao lại bỏ ấy?”
“Vì ấy không cần một người trai như tôi.”
Tôi nghe thấy khẽ, giọng nghèn nghẹn.
“Cô ấy không cần tôi.”
“Cô ấy lớn rồi, cứ dính lấy trai, người khác sẽ bàn tán.”
“Tại sao ấy lại dính lấy một kẻ ngồi tù?”
“Không phải như , không phải như .”
“Cô ấy sẽ sống tốt.”
“……”
Tôi gục xuống bàn, nghịch mái tóc .
“Nếu ấy bằng lòng thì sao?”
Anh mở mắt tôi.
“Nhưng người khác sẽ không bằng lòng.”
“Tôi không muốn em mình bị người ta đồn thổi, suy đoán, sỉ nhục.”
“……”
Tôi nâng mặt lên, vào mắt .
“Lục U .”
Lục Minh tự giễu.
“Tình đó là gì chứ? Chỉ là vì trước đây, chỉ có trai ấy, nên ấy mới .”
“Nhưng bây giờ, ấy có bố mẹ, có gia đình, có người ấy.”
“Tình của trai, chẳng còn gì đáng giá nữa rồi.”
Tôi cảm thấy sắp vỡ vụn.
Mùi rượu trên người không hề khó ngửi.
Mà sao tôi vẫn quyến luyến đến .
Tôi vào mắt , :
“Nhưng nơi này mới là nhà của .”
Anh .
“Không phải.”
Tôi nâng cằm lên, hôn .
Đầu lưỡi quấn quýt, đột nhiên mở to mắt.
Tỉnh táo lại trong giây lát.
Nhìn thấy tôi.
“Mơ à?”
Tôi nghe thấy .
“Ừ, là mơ, , sao lại đối xử với em như ?”
Anh ấn tôi xuống bàn, hôn tôi.
Tôi nghe thấy rất nhiều, rất nhiều lời với tôi.
Tôi nhớ quá.
Đừng đi.
Em .
Phải sao đây, em quá rồi.
Những lời em muốn nghe, đều cho em nghe.
Trong đêm vắng lặng.
Đã vô số lần, tôi ở chính vị trí này, trong căn phòng này.
Cùng trai trải qua những đêm dài oi bức.
Gió đêm thổi vào màn đêm vô tận.
Những ngôi sao của tôi lại sáng lên.
Lấp lánh ánh sáng mờ ảo trong đêm.
Dẫn dắt một làn sương mỏng manh vào giấc mộng ngọt ngào.
……
……
Ngày hôm sau.
Anh tôi lại giở trò cũ, định bỏ đi.
Tôi mở đoạn ghi âm tối qua cho người đàn ông đang đứng cạnh giường với vẻ mặt lạnh lùng nghe.
Toàn bộ là những lời nũng với tôi.
“Tiểu Yểu, em, đừng đi.”
Tôi nhướng mày .
“Anh bị đa nhân cách à? Ban ngày ban đêm khác nhau ?”
Người đàn ông tôi chằm chằm một lúc lâu bằng đôi mắt đen láy.
Thở dài.
Rồi nhào đến, ôm chặt tôi vào trong chăn.
“Lục U, từ giờ trở đi…”
“…em hối hận cũng vô dụng.”
(Hết)
Bạn thấy sao?