Ẩn Sau Trái Cấm [...] – Chương 1

“Lục U, lát nữa em sẽ bỏ thứ này vào cốc nước của trai.”

“Anh ta chắc chắn sẽ đề phòng.”

“Loại thuốc này có thể hạ gục cả một con voi, đợi ấy ngủ rồi, đêm nay sẽ đưa em đi trốn, không?”

Gã đàn ông đối diện nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.

Nhưng tâm trí tôi không đặt trên người gã.

Ánh mắt tôi dừng lại phía sau gã.

Bóng cây hòe đung đưa.

Anh trai tôi, mặc áo sơ mi trắng,

Đứng ở cửa nhà,

Tay cầm một con d.a.o phay,

Ánh mắt âm u,

Đang chúng tôi.

2.

Khi tôi ý thức mình đã trọng sinh,

Anh trai đã lôi tôi vào phòng.

Tay trái cầm d.a.o phay, tay phải mò mẫm bên cạnh cửa.

Hình như không tìm thấy dây thừng, liền giật lấy cà vạt của mình, trói c.h.ặ.t t.a.y tôi.

“Không gặp Du Trạch.”

Du Trạch… chính là vị hôn phu của tôi, gã đàn ông vừa bảo tôi bỏ thuốc mê cho trai.

Tôi mặc kệ trai cúi đầu thắt chặt nút thắt trên cổ tay tôi, thật ra, rất nhẹ nhàng, sợ tôi đau, thậm chí còn lót thêm một lớp bông.

“Anh…”

Tôi nắm lấy ngón tay .

Anh khựng lại. Kiếp trước, tôi luôn cảm thấy ghê tởm khi chạm vào , tôi vùng vẫy, khiến do dự vài giây.

Sau đó, trở tay bịt miệng tôi.

“Im miệng.”

“Nếu em còn dám cầu xin cho Du Trạch, sẽ g.i.ế.c gã.”

“…”

Kiếp trước chính là như , tôi và trai dần dần trở nên xa cách.

Tôi Du Trạch đến c.h.ế.t đi sống lại, không biết rằng khi gã ta tiếp cận tôi, gã ta đã dan díu với thân của tôi, hai người bọn họ âm mưu g.i.ế.c tôi để chiếm đoạt bảo hiểm.

Tôi thật sự nghĩ rằng Du Trạch là chân mệnh thiên tử của mình, hết lòng hết dạ tin tưởng gã ta.

Còn trai tôi thì ra sức ngăn cản, với tôi rằng Du Trạch không phải người tốt.

Tôi tức giận, với rất nhiều lời khó nghe.

“Lục Minh, là một kẻ biến thái, giam cầm em ruột của mình.”

“Anh có biết tại sao hàng xóm láng giềng đều tránh xa không? Bởi vì là quái vật.”

“Em cũng hận , tại sao lại là trai của em chứ, em không cần trai.”

Tôi không cần trai.

Tôi chỉ nhớ hôm đó, đôi mắt trai thật tái nhợt.

Anh giống mẹ, đẹp đến tận xương tủy, luôn toát ra vẻ mong manh dễ vỡ.

Anh chỉ bình thản trói tôi lại, rồi với tôi:

“Tối nay ăn đầu cá kho tàu.”

… Món tôi thích nhất.

3.

Khi tôi hoàn hồn, tôi đã bị trói vào ghế.

Anh trai đang nấu ăn trong bếp.

Anh trai đúng là một kẻ cực đoan, có vấn đề về tâm lý.

Nhưng ấy đã sai điều gì? Anh ấy chỉ là không biết cách thương tôi.

Tôi ngẩn người một lúc, trai từ trong bếp đi ra, cúi đầu tôi.

“Sao ?” Tôi ngẩng đầu với .

“Sao lại không loạn nữa?” Giọng khàn khàn.

Thật ra, trước đây giọng không khàn như , là do nuôi tôi, đi bị người ta mắng chửi đến khàn cả giọng.

“Anh không cần trói em nữa.”

Tôi nhẹ nhàng với .

“Em sẽ không chạy trốn nữa.”

Em sẽ ở bên cạnh , chữa khỏi bệnh cho .

Nhưng trai chỉ cúi đầu lạnh lùng tôi.

“Nói cứng không thì mềm sao?”

… Anh trai nghĩ tôi vẫn muốn chạy trốn.

Nhưng không biết, điều sợ nhất chính là tôi nũng với .

Nhìn bóng lưng quay người bỏ đi, tôi hắng giọng,

Làm nũng :

“Anh ơi, đau.”

“…”

Ba giây sau, tôi lại ngồi ngay ngắn trên ghế.

Anh trai ngồi xổm trước mặt tôi, lo lắng như thể tôi vừa bị gãy chân.

“Đau ở đâu? Có cần đến bệnh viện không?”

“Anh không cố ý.”

Anh muốn chạm vào tôi lại không dám, bởi vì trước đây tôi đã từng hét vào mặt , bảo đừng chạm vào tôi.

, lúc này, không dám trái ý tôi.

Đầu ngón tay tôi lướt qua mái tóc mềm mại của , sững sờ tôi, ánh mắt kinh ngạc như thể đã tám trăm năm chưa từng thấy.

Tôi cúi đầu, kỹ khóe mắt .

“Anh, kiếp này,

đổi lại em bảo vệ .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...