Hiện trường ngoại trừ tiếng hét thảm thiết ra thì không còn âm thanh nào khác, cũng không có ai ngăn cản hành của Trình Ngọc.
Đột nhiên có người lên tiếng: "Vương Học Nghĩa từng lợi dụng chức vụ để chọn phi, tôi có bằng chứng."
Giọng vừa dứt, từ phía khán đài lại vang lên những âm thanh khác, đều đang phanh phui những bí mật bị che giấu trong giới.
Ban đầu chỉ tập trung vào mười mấy người bị vạch trần, sau đó phạm vi mở rộng, gần như không ai có thể thoát khỏi.
Cho dù là giao dịch quyền lực hay giao dịch dục, cho dù là thao túng kết quả tuyển chọn hay kết hôn bí mật, mang thai hộ, những chuyện xấu xa đó đều như những viên ngọc trai bị đổ ra ngoài.
Vì tay chân của mọi người đều bị trói, cho nên chỉ có thể dùng miệng để , hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.
Trình Ngọc nghe , khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trong livestream, Lâm Duyệt Đức đã thoi thóp.
Hạ bộ của mười mấy người bị trói trên ghế cũng vĩnh viễn rời xa bọn họ.
Khi Kim Ngọc Lam sắp quay trở về nước, Trình Ngọc đang ngồi bệt xuống đất.
Trên tay, trên mặt, trên người ấy đều dính đầy máu.
Ước chừng thời gian, khi Kim Ngọc Lam sắp về nước, ấy giơ con d.a.o trong tay lên, tự c.ắ.t c.ổ mình.
Hứa Diệp lập tức xông lên bịt vết thương cho ấy.
Chỉ nghe thấy ấy thều thào : "A Viện, đến gặp em đây."
Tôi gào thét tên Trình Ngọc.
Tôi muốn ôm lấy ấy, muốn băng bó vết thương cho ấy.
Nhưng bây giờ không ai thấy tôi, chứ đừng chi là nghe thấy giọng của tôi, hay chạm vào tôi.
Đúng lúc tôi đang tuyệt vọng.
Giọng của ấy lại nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: "A Viện, là em sao?"
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy Trình Ngọc đang đứng phía sau.
Anh ấy tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như mười năm trước.
"Đừng khóc nữa, em xem bây giờ em đã trong sạch rồi."
Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nâng niu khuôn mặt tôi như nâng niu báu vật.
Tôi đã khóc không thành tiếng, mười năm âm dương cách biệt, giống như đã trải qua cả thế kỷ .
Anh ấy quỳ một gối xuống, lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn trơn: "Xin lỗi, đến muộn mười năm rồi, không biết Khương đại minh tinh có còn đồng ý lấy không?"
Tôi mỉm lao vào vòng tay ấy.
18
Khi con tàu Kim Ngọc Lam cập bến, mọi chuyện đều xử lý theo trình tự pháp luật.
Hứa Diệp, Lưu Sở, Chung Phi đều bị tạm giam hình sự.
Tất cả bằng chứng trên tàu đều thu thập.
Những kẻ bị Trình Ngọc bị thương, một nửa chết, một nửa bị thương nặng, tàn phế.
Giới giải trí trải qua một cuộc thanh lọc long trời lở đất.
Hơn một nửa số người trong giới đều bị bắt giam vì nhận đủ loại thư tố cáo ẩn danh.
Công ty Lâm Đức bị chính phủ phong tỏa trực tiếp, người dân bắt đầu tự giác tẩy chay hàng hóa và phim ảnh của nước H.
Sau khi bị truy tố, Hứa Diệp, Lưu Sở và Chung Phi đều lần lượt phỏng vấn.
Khi hỏi có hối hận hay không, Hứa Diệp : "Giấc mơ cả đời tôi đã hoàn thành, không có gì phải hối tiếc."
Lưu Sở kiên định : "Người ôm củi lửa cho thiên hạ, không thể để họ c.h.ế.t rét trong gió tuyết. Chúng ta không nên sống trong u mê, coi những chuyện như là bình thường."
Đến lượt Chung Phi, ấy im lặng một lúc rồi mới : "Tôi chỉ những gì mình cho là đúng."
Năm năm sau, Chung Phi ra tù trước thời hạn vì cải tạo tốt.
Cô ấy đi qua con phố mà chúng tôi từng sánh bước, đến căn phòng trọ chật hẹp thời còn trẻ.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ khoảng sáu bảy chục mét vuông. Khác xa với căn hộ sang trọng mà ấy đang sống.
Cô ấy lật giở từng lớp sách cũ kỹ, tìm thấy một cuốn sổ tay viết tay đã ngả màu ố vàng.
Trên đó viết: "Án mạng bị che giấu 2".
Danh sách ám sát:
1. Lý Đức Trung
2. Vương Học Nghĩa
...
14. Trình Ngọc.
Ký tên, ngày 16 tháng 4 năm 2016.
Ba năm sau khi tôi tự sát.
-- HẾT --
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: SnowBlack
Check: Ngọc Kỳ
Bạn thấy sao?