An Mạn – Chương 2

Phần 2/10

4.

Đợi Lục Triệt quay về thì bão táp trong group chat cũng sắp kết thúc rồi.

Không biết Cố Tư Âm gì với em nhà họ Tống mà hai đứa đần đó hình như lại cùng một chiến tuyến với ta rồi. Bọn họ và JONI kẻ tung người hứng, bóng gió móc mỉa tôi trong group chat.

Khả năng ngôn ngữ của mấy cậu ấm chiêu ngậm thìa vàng từ bé này nghèo nàn đến đáng thương, tới lui cũng chỉ loanh quanh vài ý cũ rích, tôi đến phát ngán.

Thế là tôi rủ lòng từ bi gửi cho bọn họ một cái link.

Nghênh Điệp: [link: Từ điển online bí kíp chửi nhau.pxx Giảm ngay 10 tệ cho khách hàng mới khi mua gói tháng.]

Nghênh Điệp: [Chị đây mời mấy cưng. @Chức Mộng @JONI.]

Vừa gửi xong thì ngoài cửa vang lên tiếng xoay chìa khoá.

Lục Triệt không kịp đổi giày đã vội vàng đặt hoa và bánh kem lên bàn, sải bước đến ôm tôi.

“Chuyện hôm nay xin lỗi, Mạn Mạn.” Hơi thở nóng rực của ta phả vào cổ tôi, tôi ôm gáy bảo ta bỏ ra.

“Không chịu đâu.” Lục Triệt ra vẻ đáng thương, ôm tôi càng chặt. “Em đừng mắng vội, nghe tự kiểm điểm đã.”

Tôi vừa hé miệng, chưa kịp một câu nào đã bị chặn họng.

Quả dự đoán này cũng tài ghê nè.

Lục Triệt dụi dụi đầu vào vai tôi mấy lần sau đó mới lên tiếng: “Anh đọc lịch sử trò chuyện trong group chat rồi. Chuyện này rõ là Âm Âm không đúng, cũng có trách nhiệm.”

Tôi đẩy ta ra, đi đến ngồi trước bàn cơm, chẳng ừ hử gì.

Lục Triệt xáp lại gần: “Anh không nên dối tăng ca lừa em, cũng không nên dung túng Âm Âm bừa. Anh xem bức ảnh kia rồi, caption đúng là không phù hợp thật. Nên đã mắng em ấy một trận rồi. Còn nữa, đám Chức Mộng nhắn trong group chat chẳng câu nào xuôi tai cả, sẽ bắt bọn họ xin lỗi em đàng hoàng.”

Bắt gặp ánh mắt tôi, Lục Triệt lấy lòng: “Đương nhiên là cũng phải xin lỗi bé iu, dù sao mọi chuyện đều từ mà ra.”

“Thế hả? Anh định xin lỗi thế nào?” Tôi bình tĩnh liếc ta.

Lục Triệt vội vàng ngoác cả miệng: “Anh nghe theo quyết định của bé iu hết!”

“Thật không? Thế em Âm Âm của thì sao?” Tôi đổi giọng, cố ý nhắc đến Cố Tư Âm.

Lục Triệt thoáng do dự.

Anh ta ngồi xổm xuống nắm chặt lấy tay tôi, mím môi: “Mạn Mạn, lần này Âm Âm đúng là có hơi quá đáng. Nhưng hỏi thì em ấy là bởi vì từ nhỏ đã coi như trai, quen chiều rồi mà tự nhiên em lại xuất hiện nên em ấy mới ghen tỵ và trót có ý đồ không tốt.”

Vừa ta vừa cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt tôi từng tí một.

“Âm Âm đã cam đoan sẽ không có lần thứ hai, em ấy cũng sẽ xin lỗi em.”

Tôi , không chắc à nghen.

Tạm không bàn đến chuyện Cố Tư Âm coi Lục Triệt là trai hay là chồng tương lai, thứ tôi quan tâm là ta nghĩ thế nào.

Tôi chưa từng ngấp nghé bất cứ thứ gì của Lục Triệt, chấp nhận ta là vì thật sự thích nên tôi mới tốn sức đi đôi co với Cố Tư Âm và đám chị em dì của ta.

Nhưng thích đến mấy cũng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho Lục Triệt.

Như chính ta đấy, hết thảy đều từ ta mà ra.

Trong mấy giây suy nghĩ không biết nên mắng hay lật bàn, tôi lựa chọn nghe xem ta sẽ thế nào trước đã.

Nếu ta không biết phân biệt đúng sai hoặc đứng về phía bất kỳ đứa nào không phải tôi thì tôi thề là cả món thịt heo xắt sợi lẫn đĩa đựng sẽ ụp lên đầu trong phút mốt.

Đương nhiên đây không thể tính là lãng phí lương thực vì tôi đã xào cháy sẵn rồi.

Nhưng tôi không ngờ Lục Triệt phân biệt phải trái vô cùng rõ ràng, chẳng những biết sai còn biết sai ở chỗ nào, chân thành xin lỗi và sửa sai, sau đó giải quyết từ gốc rễ vấn đề.

Tôi cúi đầu chăm mặt ta, từ đôi mắt sâu thẳm đến chiếc mũi cao rồi qua đôi môi căng mọng đỏ hồng.

Không thể phủ nhận rằng Lục Triệt là một trai vô cùng hoàn hảo về mọi mặt.

Dưới đủ các thể loại nũng cầu xin, tôi cong mắt xoa bộ tóc mềm mại như lông cún của ta:

“Lục Triệt, lần sau đừng thế nữa.”

Nhưng bà chúa nhỏ nhen tôi đây tha không có nghĩa là sẽ bỏ qua hết mà là ghi sổ lưu trữ lại.

Tôi sẽ nhân từ cho người phạm sai lầm một cơ hội, chỉ mong ta tuyệt đối đừng tái phạm. Nếu không thì tôi sẽ đòi cả nợ mới lẫn nợ cũ.

5.

Không lâu sau, đám Tống Chức Mộng nhắn riêng với tôi xin lỗi cộc lốc.

Tiếp đó là Cố Tư Âm.

Cô ta gửi một cái meme hình đầu mèo đang rơi lệ rồi gửi hai tin nhắn thoại:

“Huhu, xin lỗi nha chị Mạn Mạn, tất cả đều là lỗi của em ạ.”

“Âm Âm xin hứa không có lần sau đâu mà. Chị tha thứ cho em không ~”

Giọng ngọt ngào nũng nịu truyền ra từ trong loa.

Tôi không tỏ vẻ gì tay lặng lẽ siết chặt cứng dưới gầm bàn.

Chưa vội trả lời ngay, tôi sang trai đang vùi đầu ăn như hổ đói:

“Anh xem em rep kiểu gì giờ?”

Anh ta gắp hai gắp thức ăn rồi ngẩng lên múc canh vào bát: “Tùy em, không thích thì khỏi rep luôn.”

“Có lý.” Tôi khẽ gật đầu. “Đây là dịp chúng ta chờ mong mãi mà cuối cùng bị ta hỏng hoàn toàn. Sao em phải tha thứ chứ?”

Anh ta bực bội vò tóc, đôi lông mày tuấn tú cau lại: “Đúng . Kế hoạch ban đầu của là đưa bé iu ra bờ sông ngắm pháo hoa. Âm Âm thật sự là càng lớn càng không ngoan.”

Tôi đập di xuống bàn, lặng yên ta tự mình ở đó lầm bầm lầu bầu mãi mới nhớ ra gắp đồ ăn cho tôi.

“Lục Triệt, Cố Tư Âm là gì với ?”

Tay ta dừng giữa không trung ngơ ngác tôi như là không nghe rõ.

Tôi đè tay ta xuống, lặp lại:

“Đối với ta là gì?”

Có lẽ đã nghe ra sự nghiêm túc trong giọng của tôi, Lục Triệt cũng ngồi ngay ngắn lại:

“Mạn Mạn, em đừng nghĩ nhiều. Anh không thích em ấy.” Lục Triệt trông căng thẳng, cứng ngắc như học sinh tiểu học bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi. “Từ trước đến nay coi em ấy là em thôi.”

“Chỉ là em ?”

Lục Triệt đặt đũa xuống, kiên quyết : “Chỉ là em .”

Tôi bình tĩnh quan sát mấy giây rồi mới dời mắt đi, gắp một miếng cá vào bát ta.

Lục Triệt thở phào nhẹ nhõm, hớn hở xích lại gần: “Bé iu Mạn Mạn ghen à!”

Tôi nhẹ nhàng đẩy đầu ta ra, mà không gì.

6.

Hôm sau, Lục Triệt đền bù cho tôi rất nhiều quần áo và túi xách quà hối lỗi.

Tôi chẳng từ chối, tặng gì cũng nhận tuốt tuột.

Đám Cố Tư Âm không sự nữa, group chat bình an hoà thuận, mọi người như chưa hề có chuyện đêm đó.

Thỉnh thoảng tôi sẽ ngó ngó qua xem bọn họ bàn chuyện gì, thấy về du lịch, đi bar, và thiếu gia nhà họ Triệu sắp về nước.

Thiếu gia nhà họ Triệu nào?

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem là ai thì đã nhận tin nhắn của Mạnh Trúc Di:

“Ba đổ bệnh, em đến bệnh viện thăm đi.”

Bên dưới còn chu đáo đính kèm định vị bệnh viện và số giường bệnh.

Tôi đứng im suy nghĩ nửa phút rồi mới rep một chữ ‘Được’.

Đến bệnh viện theo định vị, tôi dựa trên số phòng đi thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Ngập tràn mong đợi đẩy cửa ra thì lại trông thấy ông già nhà mình đang ngồi trên giường đắc ý gật gù theo nhạc, cầm dao gọt táo đến là suôn sẻ.

Tôi quay đầu bước đi.

“Mạn Mạn!” Mạnh Hoài rướn cổ tít lên đọt ổi gọi tôi từ phía sau. Giọng ông ấy vốn đã khàn khàn, lại còn cố rướn lên nên càng run rẩy, nghe lo lắng thiệt chứ.

Tôi dừng chân, quay lại thì thấy ông ấy đang chuẩn bị xuống giường đuổi theo:

“Ông đừng nhúc nhích.”

“Mạnh Trúc Di gọi tôi đến. Nếu ông chưa chết thì tôi cầm đũa* về trước đây.”

(*đũa cắm trên bát cơm cúng)

Vừa mới xong thì khóe mắt và khóe miệng Mạnh Hoài đã sụp xuống.

Người đàn ông với mái đầu hoa râm dựa vào đầu giường, trông có vẻ tuyệt vọng nắm chặt quả táo trong tay:

“Mạn Mạn, gần đây cơ thể của ba đúng là có chút vấn đề. Anh con không lừa con thật mà.”

Tôi thờ ơ.

Mạnh Hoài trừ, mang vẻ mặt cầu khẩn: “Lát nữa ba phải đi chụp CT*, con xem có thể đi cùng ba không…”

(*chụp CT: chụp cắt lớp vi tính)

Tôi nhấc chân đi ra khỏi phòng bệnh.

Mười mấy phút sau, cửa phòng bị kéo ra từ bên trong. Mạnh Hoài thấy tôi đang ngồi trên băng ghế chờ, hai con mắt vẩn đục của ông chợt ánh lên niềm vui.

Tôi lảng sang chuyện khác, hỏi ông ấy phòng chụp CT ở đâu.

Lăn qua lộn lại thoắt cái đã đến buổi tối.

Tôi không để ý đến sự khúm núm lấy lòng của Mạnh Hoài, khăng khăng đòi bắt taxi về nhà ăn cơm.

Mạnh Trúc Di vội vàng chạy đến thay ca, thu xếp ổn thỏa cho ông già xong thì tiễn tôi xuống lầu.

Trong thang máy, chúng tôi đứng kề vai, lặng yên không gì.

Một lúc lâu sau, mở lời trước: “Bác sĩ thế nào?”

Tôi chằm chằm con số nhảy trên màn hình: “Chưa có kết quả kiểm tra.”

Lại im lặng.

Lúc cửa thang máy mở ra, lại mở miệng lần nữa: “Dạo này em với thằng nhóc nhà họ Lục kia thế nào rồi?”

Chuyện tôi và Lục Triệt đương trước giờ đều chưa từng giấu diếm.

Tôi đi ra khỏi thang máy trước, hai tay cắm trong túi: “Thì, vẫn thế thôi.”

Mắt Mạnh Trúc Di sắc như ưng thẳng phía trước: “Không định dẫn nó về nhà ra mắt một chút à?”

Ô, hỏi nhau khó thế nhỉ.

Trước mắt tôi không có ý định đưa Lục Triệt đến gặp phụ huynh. Nếu có thì cũng phải là gặp mẹ tôi cơ, bà ấy mà báo mộng vào giấc mơ của người ngoài gặp Lục Triệt thật thì lãng phí quá, tôi lại không nỡ.

Tôi thuận miệng bịa bừa một lý do. Mạnh Trúc Di không tiếp tục đề tài này nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...