An Mạn – Chương 1

Phần 1/10

1.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của tôi, đồng thời cũng là ngày kỷ niệm tròn một năm tôi và Lục Triệt nhau.

Tôi vật lộn trong nhà bếp nửa ngày, vất vả bày biện cả một bàn đồ ăn, còn chưa kịp chụp tấm ảnh nào đã nhận cuộc gọi thông báo phải tăng ca nên sẽ về muộn của Lục Triệt.

“Bé iu Mạn Mạn đừng giận, sẽ cố gắng về sớm một chút, không em?”

Những lời dỗ dành trầm ấm đầy sức hút của trai truyền vào tai tôi. Tôi vừa định phàn nàn thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạo của con từ đầu dây bên kia vọng lại.

Bàn tay đang cầm điện thoại siết chặt, tôi lơ đãng cúp điện thoại.

Tai tôi trước giờ nhạy cảm với âm thanh lắm. Cái loại giọng nhỏ nhẻ nũng nịu kia tôi mới chỉ nghe thấy từ một người duy nhất.

Chính là em nhà bên, thanh mai của Lục Triệt, Cố Tư Âm.

Năm ngoái tôi vừa xác nhận quan hệ với Lục Triệt ta đã dẫn tôi đi gặp đám em của mình. Nhóm từ thời thơ ấu này nhao nhao gọi ngay tôi là chị dâu, em dâu, hào hứng vô cùng.

Cho tới khi Cố Tư Âm mặc áo len dệt kim trễ vai và váy lụa đính cườm dài chấm đất, ôm bó hoa ung dung đến muộn, hiện trường im phăng phắc mấy giây rồi mọi người thi nhau ồ lên.

Cố Tư Âm không để ý tiếng trêu xung quanh, len qua mọi người, đưa hoa trên tay cho tôi:

"Lần đầu gặp mặt, chị dâu xinh đẹp quá đi à."

Vẻ kinh ngạc đến sững sờ chợt lóe qua trong mắt Lục Triệt đâu có trốn tầm của tôi, tôi chỉ mỉm nhận hoa và một tiếng "cảm ơn" với ta.

Sau đó Lục Triệt giới thiệu ta là em nhà bên mà mặt Cố Tư Âm không tỏ vẻ gì, vẫn luôn khẽ, lúc ấy tôi mới mất cảnh giác.

Rồi tôi cũng không gặp ta nhiều. Lần gặp mặt gần nhất là lúc ta tốt nghiệp đại học mời mọi người ăn cơm, trong bữa tiệc ta còn chỉ đích danh cầu Lục Triệt tìm công ty thực tập cho mình.

Nghĩ tới đây, gân xanh trên trán tôi nhảy thình thịch: Cô ta sẽ không vào công ty của Lục Triệt đấy chứ?

Tôi xoa huyệt Thái Dương cho bớt đau đầu, mở Wechat tìm Cố Tư Âm, ấn vào cái avatar hình con mèo hồng của ta.

Vừa truy cập vào trang cá nhân của nàng, một tấm ảnh selfie đập ngay vào mắt tôi.

Trong ảnh, ta đang khoác tay một chàng, ánh đèn đường phủ lên mái tóc nâu một quầng sáng dịu dàng. Tuy không lộ mặt cảm giác couple tràn màn hình.

Tôi phóng to ảnh ra, soi kỹ chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre trên cổ tay chàng kia. Đậu má, đồng hồ tôi tỉ mỉ chọn lựa cho người đây mà? Rồi lại dòng caption: ‘Bất cứ khi nào cũng sẽ bỏ lại tất cả để đến bên mình, hi hi.’, tôi nóng bừng cả hốc mắt.

Tôi hít một hơi thật sâu, xắn tay áo bình luận dưới bức hình:

“Mày hi cái con mịe mày à?”

2.

Ai trong đám của Lục Triệt cũng biết hôm nay là sinh nhật tôi.

Từ đầu tuần ta đã bắt đầu đếm ngược mỗi ngày trên trang cá nhân, rạng sáng hôm nay còn đăng ảnh du lịch của hai đứa với caption: ‘Bé iu sinh nhật vui vẻ, kỷ niệm một năm hạnh phúc bên nhau’.

Lúc ta khoe với tôi trong phần bình luận toàn là chúc phúc, tôi thấy Cố Tư Âm cũng like.

Chỉ là không ngờ ban ngày ta không có tĩnh gì, đợi đến tối mới bất ngờ chơi tôi một đòn đau.

Tôi bình luận xong thì cap màn hình status này gửi Lục Triệt.

Vài phút sau, điện thoại bắt đầu kêu tinh tinh liên tục.

Nhưng không phải Lục Triệt trả lời mà là âm báo tin nhắn trong group chat bè chung.

Tư Âm không ăn rau mùi: [Chị Mạn ơi, lúc tan tầm em bị đau chân. Ba mẹ không yên tâm để em tự về một mình nên mới nhờ Triệt đưa em về. Em không cố ý quấy rầy thế giới của hai người đâu mà.]

Tư Âm không ăn rau mùi: [Chị Mạn à, em biết chị đang giận lắm. Chị mắng em thế nào cũng không sao, xin chị đừng cáu kỉnh với Triệt, ấy vô tội ạ.]

Tư Âm không ăn rau mùi: [Hình ảnh]

Tôi ấn vào xem, bật thành tiếng.

Cố Tư Âm tài thật! Cô ta gửi ảnh cap màn hình lại cắt còn vẻn vẹn mỗi câu chửi của tôi.

Tôi nhấn vào avatar của ta lần nữa, bài đăng trên trang cá nhân đó bị xóa rồi.

Group chat lập tức náo nhiệt hẳn, đám bè lâu năm của Cố Tư Âm và Lục Triệt đứng ra đầu tiên, lần lượt nhắn hỏi.

Chức Mộng: [Ai đó có vấn đề hả mà cứ ghen bóng ghen gió linh tinh miết?]

Chức Mộng: [Đêm khuya để con đang bị thương về nhà một mình, nhỡ xảy ra chuyện thì sao bây giờ? Không sợ bị trời à /icon trợn trắng mắt/ /icon trợn trắng mắt/]

JONI: [Hẳn là tự biết mình trông chẳng ra sao nên thấy ai xinh cũng ghen ăn tức ở đó. /icon trộm/]

Tống Hiểu: [Chị dâu à, đã là năm nào rồi. Thời đại này không ai tranh chồng kiểu đấy nữa đâu. @Nghênh Điệp*]

(*tên acc của nữ chính)

Chức Mộng: [Cái loại cả ngày chỉ nghĩ đến đương như này phiền nhất luôn. Mau mau mà xin lỗi Âm Âm đi chứ! Coi mình thành cái rốn vũ trụ thật đấy à?]

JONI: [@Nghênh Điệp]

......

Có người hiển thị đang nhập tin nhắn, có người khuyên nhủ, có người móc mỉa, còn có người chửi thằng.

Phản hồi gay gắt nhất là thân của Cố Tư Âm, Tống Chức Mộng.

Tôi chống cằm đọc say sưa ngon lành, đợi đến khi có hơn hai mươi người phát biểu rồi mới bình tĩnh thả ảnh cap màn hình trước đó vào group chat.

Đến lúc chị đây rút dao săn rồi!

Nghênh Điệp: [Nghênh Điệp đây!]

Nghênh Điệp: [Đầu óc của em Cố cũng tàn phế giống chân luôn rồi à? Tưởng xóa status trên trang cá nhân là xong hả? Chị đây có cap màn hình nè, không ngờ tới chứ gì?]

Nghênh Điệp: [Đau chân sao không đi bệnh viện? Chẳng lẽ trai học ngành tài chính của chị đưa em về nhà còn nhanh lành hơn dùng Vân Nam Bạch Dược*? Hay là việc ôm trai chị selfie đăng lên trang cá nhân với dòng caption kiểu kia chữa vết thương bầm tím sưng tấy của em?]

(*Vân Nam Bạch Dược: tên một loại thuốc dùng khi bầm tím, sưng đau, giập mô mềm, gãy xương kín…)

Nghênh Điệp: [Chức Mộng, đúng là có người có vấn đề á. Tôi không ngờ bao lâu rồi không gặp mà bệnh nhiễm khuẩn Helicobacter pylori* của vẫn chưa điều trị tử tế nhỉ. Không biết con nhà người ta đêm khuya đi về có xảy ra chuyện gì hay không chứ còn không chịu đến cơ sở nha khoa xếp hàng khám bệnh thì e là sớm muộn chồng sắp cưới của cũng bị mùi thối sặc ngất.]

(*Vi khuẩn H. pylori xâm nhập cơ thể qua miệng và chuyển vào hệ thống tiêu hóa, là một mầm bệnh phổ biến ở dạ dày viêm dạ dày, loét dạ dày, ung thư biểu mô tuyến dạ dày và u lympho ở dạ dày mức độ thấp.)

Nghênh Điệp: [JONI, trông có ra gì không thì chưa rõ chị đây dư sức một táng vỡ cái đầu chó của đấy. Nếu gọi chị một tiếng ‘bố’ thì may chị còn tha cho gia đình nhà mưa thuận gió hoà.]

Nghênh Điệp: [Anh Tống đánh rắm vang quá nhỉ. Mai này mẹ mà gặp con giáp thứ mười ba mười bốn gì đó thì nhất định phải đến can nhé, bảo bà ấy chẳng qua là chuyện thêm hai chị em thêm hai đôi đũa trên mâm thôi, tuyệt đối đừng tranh chồng.]

Tốc độ gõ chữ của tôi siêu cấp vô địch, chẳng mấy mà group chat đã bị tôi spam đầy màn hình. Mấy người lúc nãy kêu gào ầm ĩ nhất bây giờ im re như thóc, meme cũng không dám nhắn nữa rồi.

Tống Chức Mộng là người phản ứng lại sớm nhất.

Chức Mộng: [An Mạn! Con điên này mày đang bậy bạ gì đó!]

Chức Mộng: [Mày dám báng bổ tao à? Giỏi lặp lại lần nữa xem!]

Nghênh Điệp: [Ảnh cap màn hình /icon trộm/]

Nghênh Điệp: [Đừng là lặp lại mấy lần, nếu Tống còn cảm thấy chưa đủ thì tôi sẵn sàng người khắc tấm bia cho .]

Ung dung ngạo mạn gõ câu trả lời xong tôi tiện tay @ tag Cố Tư Âm luôn.

Nghênh Điệp: [Em Cố bị thương chân chứ sao giờ câm luôn rồi? Rảnh rỗi ra mấy câu đi em.]

Nghênh Điệp: [Chị còn phải cảm ơn đống scandal nhà giàu mà em kể cho đó, không có những tư liệu này sao hôm nay chị có thể bật lại đồng đội của em . Công lao của em Cố là không thể chối cãi nè. /icon nắm tay/ /icon trộm/]

Tống Hiểu: [?]

Tôi nghiêng ngả trên sô pha.

Hồi trước tôi có mượn ipad của Lục Triệt, vô thấy tin nhắn Cố Tư Âm gửi cho ta.

Kể rằng nhà họ Tống lại cãi nhau ỏm tỏi vì chuyện ngoại , Tống Chức Mộng ngày nào cũng tìm ta vừa khóc vừa chửi, ta cũng kiệt sức mỏi mệt theo.

Lúc ấy Lục Triệt đang đi công tác ở vùng khác, Cố Tư Âm gần xa mong ta về nhanh để đi ăn, xem phim, dạo phố giải sầu với mình.

Lần đó tôi không đả gì là bởi Lục Triệt thẳng thừng từ chối ta, định đưa tôi đi du lịch khi về.

Cố Tư Âm không đáp nữa.

Nhưng nàng lập tức gửi nhắn tin riêng cho tôi, kể câu chuyện y chang, đổi mỗi lý do giục Lục Triệt về thành em nhà họ Tống cần ta.

Chết mất thôi, cần Lục Triệt về giúp đỡ đánh con giáp thứ mười ba hả?

Tôi không đồng ý cũng chẳng từ chối gì, bảo nàng tự đi mà với Lục Triệt.

Sau đó chuyện này đương nhiên là không thành.

Nhìn xuống điện thoại, Tống Chức Mộng đã bắt đầu chất vấn Cố Tư Âm trong group chat. Tôi thành công rút lui an toàn, chuẩn bị im ỉm hóng cãi lộn.

Một giây sau, Lục Triệt gọi điện tới.

3.

“Mạn Mạn à,” Giọng ta lẫn chút mỏi mệt. “... với Âm Âm không phải như em nghĩ đâu.”

“Nói đi xem nào.”

Lục Triệt ở đầu dây bên kia hơi ngừng lại, hình như không ngờ tôi sẽ hợp tác như .

“Hôm nay là sinh nhật em, lại còn là ngày kỷ niệm tròn một năm hai ta nhau, đã đặt xong hoa và bánh kem từ sớm, định tan tầm một cái về nhà ngay. Nhưng lúc Âm Âm ra khỏi thang máy gót giày không may bị kẹt trong khe hở. Em ấy là em , bị đau chân đâu thể ngơ đúng không.”

Tôi chẳng ừ hử gì, Lục Triệt tiếp tục : “Vốn là định trước với em một tiếng Âm Âm bảo sợ em nghĩ nhiều nên mới giấu em. Xin lỗi Mạn Mạn, lỗi tại hết.”

Anh ta thành khẩn vô cùng. Tôi nghĩ một lát rồi hỏi: “Ảnh em gửi xem chưa?”

Lục Triệt không hiểu: “Ảnh gì cơ?”

Tôi nhíu mày: “Tin nhắn trong group chat đọc chưa?”

Anh ta “ừ” một tiếng: "Âm Âm không tiện leo cầu thang nên đành cõng em ấy lên tầng. Điện thoại của em ấy cầm hộ, vừa mới sờ đến thôi.”

Như sực nhớ ra gì, Lục Triệt nhanh nhảu bổ sung: "Âm Âm vào nhà rồi, giờ về luôn đây. Nhanh thôi, bé iu Mạn Mạn chờ nhé.”

Sau khi cúp máy, tôi đứng dậy, đi từ salon đến cạnh bàn ăn và sờ ngoài bát đĩa.

Lạnh hết cả rồi.

Đợi lát nữa Lục Triệt về thì mình nên mắng ta trước hay là lật bàn luôn nhỉ?

Từ nhỏ tính tôi đã cực kỳ khó ưa, trắng ra thì chính là không đáng tí nào.

Tôi và Lục Triệt có thể đến với nhau hoàn toàn là kiểu ông tơ bà nguyệt ban duyên, một khởi đầu ảo như phần thưởng lớn từ trên trời rơi xuống.

Mùa hè năm ngoái, tôi đang trong kỳ thực tập đợi chuyển sang nhân viên chính thức.

Để ấn tượng tốt với cấp trên, mỗi ngày tôi không thể không đi sớm một tiếng đồng hồ rồi tranh thủ từng giây ngủ bù trên tàu điện ngầm.

Hôm đó như thường lệ tôi lên tàu một cái là lết thẳng đến góc ít người, vừa nghe nhạc vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Lúc tôi sắp chìm vào giấc nồng, trong khoang tàu đột nhiên nhao nhao lên. Tôi tháo tai nghe hóng hớt chút, hình như là chuyện nhường chỗ ngồi.

Tôi không phải kiểu thích xen vào chuyện của người khác đã mười phút rồi mà bác kia vẫn líu lo không ngừng. Giọng the thé cao tám trăm decibel của bà ấy xuyên qua đám người, chọc thẳng vào tai tôi.

Làm phiền giấc ngủ hiếm hoi thì có khác gì lấy cái mạng chóa này của tôi không cơ chứ.

Tôi đứng dậy gạt đám người đang vây xung quanh ra, đi vào trung tâm ồn ào.

Không đến hai phút tôi đã tìm hiểu rõ đầu đuôi sự việc.

Đây là một vụ chiếm chỗ không thể đơn giản hơn nữa. Cậu thanh niên mua vé lên tàu, vừa chạm mông xuống ghế chưa kịp ngồi đã bị bác xách gáy kéo ra.

Bác chiếm chỗ này không những không hề áy náy mà còn trách ngược lại rằng thanh niên bây giờ không có phẩm chất đạo đức, chẳng biết kính trên nhường dưới gì hết.

Cậu thanh niên cáu, biện luận bằng lí lẽ, cuối cùng bị mắng cho không kịp vuốt mặt.

Tôi ngó cậu thanh niên đang đỏ bừng mặt cắn chặt quai hàm rồi lại ngó bác đầu xù mỳ tôm tay xách hai túi trứng gà to mà vẫn chưa thở dốc trước mắt, sau đó đứng ra xô mạnh vai ta một cái:

“Ô cái này, sao chẳng hiểu chuyện gì thế nhỉ?"

Cậu thanh niên quay phắt lại, khuôn mặt đẹp trai đầu tiên là thoáng ngơ ngác, sau đó vừa tức giận vừa bối rối:

“Đâu phải, là tại bác này…”

Tôi liếc qua ánh mắt đắc ý của bác , cao giọng ngắt lời ta: “Bác ấy vội vàng đi đầu thai, không biết đường mà nhường chút à?”

Vẻ đắc ý trên mặt bác tắt ngóm, thanh niên tròn mắt kinh ngạc.

Có ai đằng sau lưng nhỏ giọng thì thào ‘Đậu má’.

Tôi quay sang phía bác : “Được cả bác nữa, lúc này vừa vào xuân thôi sao bác đã từ dưới đất chui lên rồi? Còn lâu mới đến tháng bảy cơ mà, về nhớ đắp đất lên người nhiều chút ha, không có chuyện gấp thì đừng nhảy lung tung khắp nơi thế."

Bác trợn mắt trừng trừng, run run rẩy rẩy chỉ vào tôi chửi ầm lên. Câu nào cũng khó nghe, còn lặp đi lặp lại ‘không có giáo dưỡng’.

Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai: “Vầng vầng, bác đúng. Người nhà cháu bận rộn công việc, đúng là không có thời gian dạy dỗ cháu thật. Đâu có giống bác, chỉ cần giơ đũa ăn bữa cơm đoàn viên thôi.”

Xung quanh liên tục ồ lên, cậu trai trẻ tôi chằm chằm, tròn mắt há hốc mỏ.

“Mày, mày dám rủa tao à?" Bác tức đến giậm chân, đột ngột đứng phắt dậy, giơ tay định đánh tôi.

Cậu thanh niên phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng người sang chắn trước người tôi.

Thấy hành ấy tôi hơi sửng sốt, vỗ vỗ vai ý bảo ta thả lỏng. Sau đó tôi lôi điện thoại ra nhắm ngay mặt bác lắc lắc: “Không sao, bác cứ việc đánh đi ạ, bây giờ cháu tải app Dianchedi* liền đây.”

(*Dianchedi: một nền tảng nội dung thông tin vể ô tô, chủ yếu cung cấp cho người dùng thông tin chuyên nghiệp về ô tô, video ngắn và các dịch vụ hỏi đáp như lựa chọn xe, sử dụng xe, bảo dưỡng xe…)

“À không,...” Tôi đánh giá bác từ đầu đến chân, hai mắt sáng rực. “Bác trông phong cách xuất chúng thế này xem ra có hộ khẩu gốc ở đây rồi. Ít nhất cháu cũng phải ăn vạ bác bồi thường một căn nhà mới .”

Tôi đẩy chàng trai kia ra, đi đến trước mặt bác trưng ra dáng vẻ siêu thành khẩn: “Bác à, xin bác cứ ra tay đi.”

Bác ôm ngực ‘mày, mày…’ mãi không thành câu.

Về sau cậu thanh niên trên tàu điện ngầm đó, cũng chính là Lục Triệt, tìm gặp tôi. Mắt ta lấp lánh tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Lục Triệt hành đứng ra chiến đấu với bác kia vì ta của tôi vĩ đại giống như là The Thing*, khiến ta phải lòng ngay tắp lự.

(*The Thing: một siêu hùng hư cấu của nhà Marvel Comics, là thành viên sáng lập của Fantastic Four)

Lục Triệt theo đuổi tôi hơn nửa năm. Sau khi thử thách đủ kiểu, thêm điểm cộng đẹp trai, nhiều tiền, lịch thiệp, thật lòng và công khai bày tỏ cảm, cuối cùng tôi cũng đồng ý ta.

Ngày chúng tôi xác định quan hệ, Lục Triệt vui vẻ vô cùng, bế tôi lên quay mấy vòng, vừa quay vừa hét lớn:

“Mạn Mạn! Em là nữ thần duy nhất trong lòng !”

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy xấu hổ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...