Trong trò chơi thật hay thách, tôi là người thua cược và thử thách dành cho tôi là tôi phải chạy ra hành lang và tỏ với người khác giới đầu tiên xuất hiện.
Không ngờ Phó Ngọc Thành lại trùng hợp bước ra từ góc khuất.
Sau khi nghe tôi xong, nhíu mày lại, ánh mắt u ám tôi: “Muốn tái hôn rồi sao?”
Lời vừa dứt, mọi người đều xôn xao.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, chuyện tôi và tổng giám đốc của chúng tôi ẩn hôn thế là bại lộ…
1
Đêm đông tại thành phố ven biển, không khí lạnh lẽo và ẩm ướt bao phủ khắp các ngõ to hẻm nhỏ.. Tôi thoáng qua mọi người đang uống rượu vui vẻ, còn mình thì chán nản nghịch lọ hoa đã héo úa trên bàn. Trong lòng mong chờ bữa tiệc nhàm chán này nhanh chóng kết thúc.
Đúng lúc đó, mọi người bất ngờ gọi tên tôi:
“Hoàn Nhiên, mau chọn đi, uống rượu hay đại mạo hiểm!”
Tôi hướng mắt về phía âm thanh phát ra. Phát hiện miệng chai trên bàn gỗ đã thẳng tắp chỉ vào tôi. Quả nhiên, với những buổi tụ tập của công ty thế này, tôi nên giả bệnh không tham gia từ đầu.
Lúc ăn tôi đã dối là mình uống thuốc cảm nên không thể uống rượu. Bây giờ chỉ có thể chọn đại mạo hiểm.
Đồng nghiệp hào hứng đọc hình :
“Ra hành lang và ‘Tôi thích ’ với người khác giới đầu tiên đi tới.”
Lời vừa dứt, mọi người liền ồ lên. Ai cũng tôi như sói đói thấy mồi ngon.
Buổi tụ tập này chia theo các phòng ban, mỗi ban một phòng riêng. Vì , cả hành lang đều là người của công ty chúng tôi. Tôi cầu trời khấn Phật, mong sao cho người đầu tiên xuất hiện là nhân viên phục vụ hoặc người lạ. Ít nhất sẽ không mất mặt trước cả công ty.
Tôi từ từ đi ra cửa, đứng đó đợi mãi mà không có ai trong hành lang. Đợi lâu lắm, cuối cùng từ góc khuất hiện ra một cái chân. Chưa kịp rõ người đó là ai, tôi nhắm mắt nhắm mũi, dồn khí đan điền mà hít một hơi thật sâu và lớn:
“Tôi thích !”
Nhưng khi tôi thấy rõ khuôn mặt của người đó, tôi chỉ muốn chết luôn ngay chỗ này, ngay lập tức cho xong.
Người vừa nhấc đôi chân dài miên man đi dọc theo lối hành lang tiến về phía tôi chính là Phó Ngọc Thành, tổng giám đốc của công ty chúng tôi. Anh ấy đứng yên tại chỗ, áo sơ mi phẳng phiu, tươm tất. Một tia sáng từ trên trần hành lang rọi xuống vai trái của . Khiến cho các đường nét trên gương mặt có phần dịu dàng hơn thường ngày.
Chỉ là ánh mắt Phó Ngọc Thành đầy thắc mắc. Anh ấy ngừng lại vài giây rồi tiến lại gần tôi. Dừng lại ở khoảng cách nửa mét: “Hoàn Nhiên?”
“Tôi…” Tôi định cất giọng giải thích, rằng thật ra tôi chỉ đang chơi trò chơi thật hay thách với đồng nghiệp mà thôi. Nhưng chưa kịp gì thì Phó Ngọc Thành đã nhíu mày, hỏi tôi một câu không thể tin : “Muốn tái hôn rồi sao?”
Hành lang tối tăm, chỉ có ánh mắt của Phó Ngọc Thành sáng rõ. Ánh mắt ấy dường như đang chờ đợi điều gì đó. Tôi thẳng vào mắt mà tim chợt đập mạnh. Ngay lúc đó, sau lưng tôi vang lên tiếng xì xào.
Tôi quay đầu lại, không biết từ lúc nào đồng nghiệp đã tụ tập trước cửa phòng. Trên mặt bọn họ đầy vẻ kinh ngạc, đang ồn ào bàn tán.
Phó Ngọc Thành cũng về phía sau tôi. Ánh mắt dừng lại một chút, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Anh khẽ: “Đi theo tôi.”
Tôi đứng ngây ra, thở không nổi nữa rồi căng thẳng đến mức giựt giựt mấy sợi tóc,cảm thấy dường như tóc cũng không phải của mình nữa rồi.
Ba năm ẩn hôn vất vả, nay chỉ vì một trò chơi nhỏ mà bị phơi bày trước mặt mọi người.
Thấy tôi không phản ứng gì. Phó Ngọc Thành lại gọi tôi thử: “Hoàn Nhiên?”
Giọng ấy lúc nào cũng hay. Hơi khàn, lại có sức quyến rũ khó tả.
Trước đây, tôi rất thích khi ấy gọi tên tôi như . Như có lực hấp dẫn kỳ lạ nào đó , nó luôn khiến tôi mê mẩn từng tiếng gọi đó. Mỗi phút mỗi giây tôi đều muốn đến gần giọng của . Nhưng lúc này, giữa đám đông, việc gọi tôi như , đối với tôi là một gánh nặng, cũng giống như một lời nguyền.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Thậm chí, các nhân viên của phòng ban khác không biết từ lúc nào cũng thò đầu ra khỏi phòng mình. Cảnh tượng hỗn loạn lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Cuối cùng, tôi không chịu nổi ánh mắt của mọi người, đành bước về phía Phó Ngọc Thành, lặng lẽ đi theo sau ấy.
Ánh sáng chiếu xuống chiếc áo sơ mi trắng của , chất liệu tốt nên màu sắc tinh khôi như những ngọn núi phủ đầy tuyết vào mùa đông.
2
Đây đã là nửa năm sau khi hai chúng tôi ly hôn. Lần đầu tiên tôi ở gần Phó Ngọc Thành đến .
Trong không gian nhỏ hẹp của thang máy kín, tôi nhẹ nhàng thở ra hít vào cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất có thể. Ngược lại, Phó Ngọc Thành lại có vẻ bình thản, không hề bối rối vì tiếp ở khoảng cách gần với tôi như thế này.
Thang máy chỉ đi lên mười ba tầng, đối với tôi, nó như kéo dài cả thế kỷ. Cuối cùng khi đến tầng cao nhất, Phó Ngọc Thành nhẹ nhàng kéo cửa sắt nặng trịch ra, cánh cửa phát ra tiếng kêu cót két. Anh đưa tay định đỡ tôi, tôi lặng lẽ lùi lại một chút.
Bàn tay của Phó Ngọc Thành lơ lửng giữa không trung. Ánh mắt tối lại, sau đó thu tay về và hơi nghiêng người, ra hiệu để tôi bước lên trước.
Ánh sáng trên sân thượng cũng mờ mờ, chỉ có vài đèn khẩn cấp. Nhưng từ sân thượng xuống, cảnh vật phía xa xa kia rất đẹp, ánh đèn lung linh của hàng ngàn mái nhà đang thắp sáng cả thành phố phồn hoa.
Tôi và Phó Ngọc Thành đứng đối diện nhau. Hôm nay không đeo kính, trong mắt hiện lên sự bình tĩnh sâu thẳm. Toàn thân tỏa ra một loại khí chất lạnh lùng kiêu ngạo.
Anh chỉ im lặng chằm chằm vào tôi, không gì cả, khiến tôi cảm thấy gai người. Rất lâu sau, mới hỏi tôi một câu: “Vừa nãy chỉ là đang chơi trò chơi?”
Ánh mắt có chút dò xét, tôi căng thẳng gật đầu.
Trước đây, tôi là trước đây, chúng tôi cũng từng có những khoảnh khắc thân mật bên nhau. Nhưng giờ đây cuối cùng cũng trở thành người xa lạ. Tôi hoàn toàn không dám tiến đến gần thêm nữa.
Phó Ngọc Thành tiếp tục hỏi: “Lúc đó tại sao muốn ly hôn với tôi?”
Tôi không ngờ Phó Ngọc Thành lại hỏi tôi câu này ngay lúc này. Trái tim tôi đột ngột co thắt, nước mắt bất giác trào ra. Môi tôi mấp máy mấy lần, không thể gì. Vì bí mật đó, tôi mãi mãi không muốn cho biết.
Tôi quay người lại, giả vờ về phía xa xăm, mọi lỗ chân lông trên cơ thể tôi đều đau nhức. Một cảm giác lạnh lẽo không tên len lỏi qua từng dây thần kinh. Thậm chí lòng bàn tay tôi cũng đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện quá khứ, không thể giải thích rõ ràng chỉ trong một hai câu.
Thấy tôi im lặng quá lâu, Phó Ngọc Thành quay người tôi lại, vào mắt tôi rồi tiếp: “Chúng ta tái hôn đi.”
Tin tức này quá đột ngột. Tôi Phó Ngọc Thành không chớp mắt, nhất thời quên mất phải phản ứng.
Tôi và cứ nhau rất lâu. Xung quanh không một tiếng , yên lặng đến đáng sợ, không khí dần trở nên vi diệu. Thấy tôi không muốn chuyện, Phó Ngọc Thành cũng chuyển chủ đề:
“Có thời gian cùng đi thăm bà nội nhé.”
“Được.”
“Nếu không còn việc gì khác, tôi xuống trước đây.”
Nói xong, tôi liền vội vã rời đi, ngay lúc quay lưng lại, tôi thấy trong mắt Phó Ngọc Thành thoáng qua một tia giận dữ không tên.
Xuống lầu rồi, tôi không dám trở lại phòng ban của mình, sợ đồng nghiệp sẽ hỏi han đủ chuyện. Tôi liền bắt xe về nhà, nhờ đồng nghiệp quen biết chung ban hôm sau mang túi giúp tôi đến công ty.
Lúc mười một giờ đêm. Chuyện giữa tôi và Phó Ngọc Thành đã lên hot search trên Weibo.
Tiêu đề là 【Sốc】Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị ly hôn.
Ngay lập tức có rất nhiều cư dân mạng tìm kiếm thông tin về vợ cũ của Phó Ngọc Thành. Cả vài nữ minh tinh nổi tiếng dính tin đồn ái với Phó Ngọc Thành thời gian trước cũng bị kéo vào. Sau đó, một tài khoản ẩn danh tiết lộ. Hình ảnh của tôi bị đăng tải lên mạng. Trong bài viết đó rõ rằng, người kết hôn với Phó Ngọc Thành, chính là một nhân viên nhỏ trong công ty của .
Chủ đề này nhanh chóng trở thành hot search. Nhiều bình luận bắt đầu trở nên khó nghe, mọi người bắt đầu tấn công ngoại hình của tôi. Họ đang thi nhau đoán xem tôi đã dùng cách gì để quyến rũ Phó Ngọc Thành.
Tay tôi siết chặt điện thoại, trong chốc lát cảm thấy như bị mất hết phương hướng.
Nhưng đúng là như lời người ngoài đồn đoán, tôi kết hôn với Phó Ngọc Thành thực sự có lý do.
Bạn thấy sao?