Phiên ngoại
Sở Dao bị bắt.
Ngay khi tên bắt cóc bị giải đi, hắn đã lập tức khai ra chủ mưu đứng sau—Sở Dao.
Nghe lúc cảnh sát bắt ta, ta liên tục hét, rằng hệ thống đã phản bội mình, không giúp ta che giấu tội danh.
Tôi tìm cơ hội đến nhà giam thăm ta.
Sở Dao với gương mặt tái nhợt, mệt mỏi, khoác trên người bộ quần áo tù nhân, ngồi đối diện tôi qua tấm kính.
“Con khốn, mày đến để nhạo tao đúng không!”
“Đúng .” Tôi đáp.
Gương mặt Sở Dao méo mó vì tức giận: “Đều tại mày! Nếu không phải mày giở trò ly gián, tao đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, trở thành phu nhân hào môn rồi!”
“Oan uổng quá, tao đâu có gì đâu.”
Sở Dao nghiến răng: “Mày tưởng tao sẽ tin sao!”
Tôi nhạt, cúi người về phía trước: “Cô có biết vì sao nhiệm vụ của mình thất bại không?”
Sở Dao lập tức biến sắc: “Mày biết?! Mày thực sự biết sao!”
Tôi giơ tay chỉ vào tai mình, ám chỉ rằng tôi có thể nghe suy nghĩ của ta.
“Lục Thanh Trạch luôn coi là địch. Trong mắt ấy, chính là con trà xanh đang quyến rũ vợ ấy. Cô càng tiếp cận chúng tôi, ấy càng ghét .”
Sở Dao trợn mắt: “Cái gì?!”
“Cô thật sự nghĩ ấy sẽ thích à?”
Tôi thở dài, giả vờ bất đắc dĩ: “Cũng không trách , ai bảo Lục Thanh Trạch tôi quá chứ. Bất cứ ai đến gần tôi đều bị ấy xem là địch.”
Sắc mặt Sở Dao cực kỳ khó coi.
“À phải rồi, hôm nay tôi đến đây ngoài để nhạo , còn muốn cảm ơn nữa.”
“Trước khi xuất hiện, tôi và Lục Thanh Trạch suýt nữa đã ly hôn. Anh ấy thích tôi không dám ra, chúng tôi đã hiểu lầm nhau rất lâu. Nhưng may mà có , đã gián tiếp giúp chúng tôi thổ lộ với nhau, thực sự đến bên nhau.”
“Sở Dao, chính là bà mối của chúng tôi đấy.”
“Phụt!”
Sở Dao tức đến mức phun ra một búng máu lên tấm kính: “Cút đi, cút ngay cho tao!”
Cảnh vệ thấy lập tức gọi bác sĩ.
Tôi tít mắt, tiếp: “Chúng tôi dự định sẽ tổ chức đám cưới lại lần nữa, tiếc là bà mối như không thể tham dự. Nhưng không sao, tôi sẽ nhờ người gửi kẹo cưới đến cho .”
“Con khốn, mày… mày cứ đợi đấy! Chờ tao liên lạc lại với hệ thống, tao nhất định…”
Còn chưa dứt lời, ta đã nghẹn họng, trợn mắt rồi ngất xỉu.
Tôi ta bị khiêng đi trên cáng cứu thương, nụ trên mặt càng sâu hơn.
Cô không còn cơ hội nào nữa đâu.
「Ký chủ, bây giờ chúng ta có thể ký kết rồi chứ?」
Giọng của hệ thống vang lên trong đầu tôi.
「Tôi nghĩ lại rồi, không cần ký nữa.」
「Tại sao?! Rõ ràng tôi đã giúp xóa sạch thiện cảm của tên bắt cóc với Sở Dao, khiến hắn khai ra ta rồi mà!」
「Nhỡ sau khi ký kết, lại ép tôi nhiệm vụ thì sao?」 Tôi nhún vai. 「Dù sao cũng chỉ muốn hấp thụ trên thế gian để duy trì năng lượng, đúng không? Anh có thể đi theo tôi và Lục Thanh Trạch về nhà, tôi sẽ không đuổi đi đâu.」
「Thật sao?」
「Thật, đổi lại, khi tôi cần giúp đỡ, phải giúp tôi.」
「Được!」
「Vậy đầu tiên, hãy để Sở Dao vĩnh viễn ở lại trong tù đi.」
「Không thành vấn đề.」
【Hoàn】
Bạn thấy sao?