Cuối cùng tai tôi cũng yên tĩnh lại.
Tôi sang Thẩm Dự, muốn nghe xem trong lòng đang nghĩ gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tôi đã nghe tiếng lòng của .
【Bực chết đi , hôm nay ta cứ đòi hẹn tôi ăn tối】
【Tôi không thể từ chối, mà ta lại đưa tôi đi ăn quán vỉa hè, dầu chiên đen sì, đã thấy không vệ sinh.】
【Vậy mà tôi còn phải kiểu “Em thật đặc biệt, đây là món ngon nhất tôi từng ăn.” Trời ơi, nghĩ lại mà thấy ghê tởm, đó là món dở nhất tôi từng ăn!】
【Đang ăn thì trời mưa, tôi định vào trú, ta lại bảo “Ăn dưới mưa thật lãng mạn, không thấy thế sao?” Lãng mạn cái đầu ấy, mưa rơi vào đồ ăn thì ngon cái gì?!】
【Kết quả sau đó là một đám đòi nợ kéo đến, còn tay chân với ta, tôi hoàn toàn không muốn che chắn cho ta, tôi không kiểm soát chính mình!】
Đợi bác sĩ đến, tôi đã hiểu hết mọi chuyện qua tiếng lòng của Thẩm Dự.
Bác sĩ bước vào, sơ qua rồi lấy thuốc ra rất chuyên nghiệp.
Sau đó : “Thiếu gia bị đau dạ dày…”
“Dừng!” Tôi lập tức cắt lời ông ta, không thể chịu nổi.
Nói dối cũng phải đúng chỗ chứ? Ông à, chỗ bị thương là ở eo, là cái eo đó!
Không ngoài dự đoán, tôi lại nghe thấy Thẩm Dự đang gào thét trong lòng:
【Ông cũng ngốc y chang, tôi bị thương ở eo, là eo đó! Tôi không bị đau dạ dày, KHÔNG HỀ!】
Thôi , bác sĩ này cũng chỉ là công cụ để hoàn thành kịch bản thôi mà.
Cuối cùng tôi bảo ông ta để lại ít thuốc rồi cho về.
Tôi quay sang Bạch Mộng đang khóc thút thít ở góc phòng, khó chịu đến mức lườm ta một cái rõ dài.
Cô còn dám khóc nữa hả? Nhìn thấy là muốn đuổi đi luôn rồi.
Tôi lập tức đuổi thẳng ta ra khỏi phòng.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy Thẩm Dự đang nhíu mày thật sâu, kiểu như đang không hài lòng vì tôi đối xử tệ với ta.
Tôi chẳng thèm để tâm.
Sau khi sát trùng đơn giản, tôi bắt đầu băng bó vết thương trên eo .
Lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của vang lên:
【Aaaa, vợ đang băng bó cho mình kìa, ấy chạm vào mình rồi, lại còn gần thế này, người vợ thơm quá đi mất!】
Tôi vết thương dài cỡ ngón tay trên eo , nghĩ đến chuyện bị kịch bản khống chế, không thể điều mình muốn, thậm chí bị ép những việc mình không muốn.
Nước mắt tôi lại không kìm rơi xuống.
Một giọt nước mắt trong veo rơi đúng lên bụng , trên múi cơ săn chắc ấy.
Tôi lặng lẽ lau nước mắt, không dám biểu cảm có lẽ đầy ghét bỏ kia của .
【Ơ? Vợ khóc rồi sao? Vợ đừng khóc mà, không sao, không đau đâu, thật đấy, không đau tí nào.】
【Anh muốn hôn vợ quá. Thậm chí muốn liếm nước mắt của vợ ( tắt luôn).】
Thật là, đến lúc này rồi mà còn lo an ủi tôi.
Tôi lại càng muốn khóc, phải sao đây?
Tôi ngẩng đầu , bốn mắt giao nhau.
Khoảnh khắc ấy, và ký ức cùng lúc trào dâng, như thể quay trở lại năm lớp 10, lúc chạy trong nắng hè, tung hoành tự do giữa gió trời.
Gần như theo bản năng, tôi kéo tay ôm lấy eo mình, rồi hôn lên môi , hai bờ môi chạm vào nhau.
【Vợ hôn mình rồi, môi vợ mềm quá, thơm quá.】
【Muốn hôn vợ mãi không thôi.】
【Còn muốn với vợ vài chuyện… không đứng đắn cho lắm (bắt đầu biến thái).】
“Các người… đang gì ?”
Một giọng đầy chất vấn lại vang lên, đúng lúc không nên có mặt.
Tôi và Thẩm Dự cùng ra cửa, thấy Bạch Mộng đứng đó, cắn chặt môi dưới.
Nước mắt trong mắt ta như muốn rơi mà không rơi, cố tỏ ra kiên cường như thể bị phản bội tàn nhẫn, vô cùng đáng thương.
【Chết tiệt, lại không kiềm , muốn đưa tay xoa đầu con ngốc đó, rồi an ủi kiểu “người là em.”】
Nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Dự, tôi lập tức đẩy ngã xuống giường.
Tôi giữ chặt tay , cầm lấy chiếc cà vạt vừa tháo ra bên cạnh, trói hai tay vào đầu giường.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy, bước ra đóng cửa lại, cách ly ở trong.
Mọi hành đều gọn gàng dứt khoát, không hề do dự.
Vừa đóng cửa xong, tôi đã thấy Bạch Mộng ngừng khóc ngay lập tức.
Hai tay khoanh trước ngực, đứng trước mặt tôi với thái độ kiêu ngạo như kẻ bề trên.
Tôi: …… Không phải chứ chị , diễn xuất tốt như sao không đi đóng phim mà lại bám lấy Thẩm Dự của tôi gì?
Bạch Mộng đảo mắt tôi từ đầu đến chân, rồi một câu khiến tôi sốc tới sập tam quan.
Cô ta khẩy: “Buồn chết đi , Lâm Thư Di, dựa vào đâu mà bám lấy Thẩm Dự? Chỉ vì ấy là chồng sao? Cô có biết xấu hổ không?”
Tôi: “Hả?”
Cô có muốn tự nghe lại lời mình vừa không?
Chuyện này cũng như hỏi tôi “Cô vào nhà vệ sinh nữ gì?” mà quên mất tôi là phụ nữ .
Tôi lười cãi nhau, vung tay tát luôn một phát.
“Bốp”— tiếng vang lớn đến mức chó nhà hàng xóm chắc cũng nghe thấy.
Tôi chỉ thẳng mặt ta: “Cô bám theo người đã có vợ mà còn tỏ vẻ vô tội là sao? Cô không biết ngượng à?”
Bạch Mộng hét lên: Lâm Thư Di! Anh ấy vốn dĩ không ! Chúng tôi mới là đích thực! Anh ấy ở bên chỉ vì trách nhiệm thôi!”
“Cô chỉ là nữ phụ độc ác không ! Tôi mới là nữ chính trong đời ấy!”
“Bốp”— tôi lại tát phát nữa.
“Anh ấy là người, không phải con rối!”
“Người không biết xấu hổ tôi gặp nhiều rồi, chưa thấy ai như !”
“Nếu còn dám bám lấy chồng tôi nữa, gặp lần nào tôi đánh lần đó!”
Bạch Mộng tức giận chỉ thẳng vào tôi.
Bạn thấy sao?