Âm Thanh Từ Trái [...] – Chương 1

Sau ba năm kết hôn hợp đồng với chồng, tôi bỗng nghe thấy tiếng lòng của ấy.

【Hu hu hu, hôm nay có một đột nhiên hắt cà phê lên người tôi.】

【Bộ vest vợ mua cho tôi bị dơ rồi, đến tôi còn không nỡ để dính bẩn chút nào, ta lại hắt cà phê lên đó, bực chết đi !】

Tôi người đàn ông cao ngạo lạnh lùng trước mặt, trong đôi mắt băng giá kia chẳng có chút cảm nào.

Tôi: Sáu điểm.

1

Tôi và Thẩm Dự lớn lên cùng nhau, từ mẫu giáo đến đại học đều học cùng trường.

Tôi cũng đã thích suốt mười năm.

Năm lớp 10, tôi phân công mang nước cho Thẩm Dự đang chạy 3000 mét.

Khoảnh khắc chạy về phía tôi, đã đâm thẳng vào tim tôi.

Gió nhẹ lướt qua mái tóc lòa xòa trước trán bay nhẹ lên.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt , khiến tôi nhất thời không phân biệt , là chói sáng hơn, hay là mặt trời.

Khi đó, tôi mới lần đầu nhận ra mình đã thích .

Từ đó trở đi, tôi bắt đầu mối đơn phương hỗn loạn một mình.

Thứ tôi thấy nhiều nhất là bóng lưng và góc nghiêng của .

Trong nhật ký của tôi, cái tên viết nhiều nhất cũng là tên .

Chỉ cần nghe thấy tên , tôi luôn là người ngẩng đầu trước.

Giả vờ như không thấy, ánh mắt liếc trộm đã qua hàng ngàn lần.

Thế , tất cả những điều đó, đều không hề hay biết.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Dự rằng cần một người vợ để ứng phó với những buổi xem mắt mà gia đình sắp xếp.

Thế là tôi và ký kết hôn hợp đồng.

Thật ra lúc đó tôi không đồng ý.

Vì tuy tôi thích , lại không thích tôi.

Tôi không muốn gả cho một người không mình.

Nhưng lại đưa ra một điều kiện mà tôi không thể từ chối.

Anh mỗi tháng sẽ cho tôi một triệu.

Nghe tới đó, tôi lập tức đồng ý không do dự.

Dù sao thì, cuộc sống lý tưởng của tôi lúc ấy chính là: cành khô cây già quạ chiều, điều hòa wifi dưa hấu, ở nhà không cần ra đường, chiều tà buông xuống, người khác kiếm tiền, tôi tiêu tiền.

Còn gì phải do dự nữa chứ?

Sau khi kết hôn, cũng thật sự : mỗi tháng đều chuyển cho tôi một triệu.

Tôi cũng thành công sống cuộc đời lý tưởng của mình.

Suốt ba năm, ngoài việc mỗi tháng mua cho tôi một sợi dây chuyền trị giá hàng chục triệu, vẫn luôn lạnh nhạt, hờ hững với tôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng không thích tôi.

Nhưng bây giờ, hình như không phải .

Tôi hai người đang đứng ở cửa ra vào.

Trên người Thẩm Dự vẫn là bộ vest xám mà tôi mua cho , có một vết bẩn loang lổ trên đó.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người , vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt ấy.

Bên cạnh là một người phụ nữ tôi không quen.

Cô ta mặc đồng phục phục vụ, trên áo còn in hình một đám mây – đó là biểu tượng của quán cà phê Lạc Vân.

Đúng lúc tôi định hỏi có chuyện gì xảy ra, tôi lại nghe thấy một giọng quen thuộc vang lên.

【Hu hu hu, hôm nay này đột nhiên hắt cà phê lên người tôi.】

【Bộ vest vợ mua cho tôi bị dơ rồi, đến tôi còn không nỡ để nó dính bẩn, ta lại hắt cà phê lên đó, bực chết đi !】

Giọng này? Là của Thẩm Dự?

Tôi nghi hoặc , hoàn toàn không mở miệng gì cả.

Đúng lúc tôi cho rằng mình nghe nhầm, thì âm thanh ấy lại vang lên.

【Aaaa, vợ tôi rồi, ấy có hiểu lầm không !】

【Bực chết đi , hôm nay ở quán Lạc Vân tôi đột nhiên gặp phải này.】

【Cô ta tự diễn một màn vấp ngã rồi hất cà phê lên người tôi.】

【Tôi vốn nên mắng ta một trận rồi bắt đền, thế mà miệng lại bật ra câu: “Phụ nữ, đã thành công thu hút sự ý của tôi.”】

【Cái quái gì trời!】

【Tôi mà không mắng ta, lại còn đưa ta về nhà thay đồ nữa, tôi bị gì trời!】

【Hu hu hu, trước kia chỉ là bị giới hạn không thể thật lòng, giờ thì bị điều khiển mấy lời kỳ lạ, mấy chuyện kỳ lạ, rốt cuộc là sao ! Bực chết đi !】

Tôi: “……”

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, lại kết hợp với kinh nghiệm đọc truyện mạng bao năm, đại khái hiểu ra rồi.

bên cạnh chắc là nữ chính, còn Thẩm Dự là nam chính.

Anh ấy đang bị cốt truyện khống chế, phải những điều mình không muốn.

Xem ra đây là một bộ tổng tài bá đạo phong cách xưa cũ.

Một trong những câu thoại kinh điển của tổng tài: “Phụ nữ, đã thành công thu hút sự ý của tôi.”

Vậy thì tôi, trong vở kịch này, đang đóng vai gì?

Nữ phụ độc ác? Hay chỉ là một nhân vật râu ria sớm bị đá khỏi sân khấu?

Bất kể tôi là vai gì trong cốt truyện ít nhất có một điều tôi có thể chắc chắn lúc này: tôi không bị kịch bản khống chế.

Tôi muốn gì thì , không ai ép .

Tôi quay sang người giúp việc đang lau tay vịn cầu thang: “Dẫn này xuống tầng một thay đồ đi.”

Tầng một là nơi đặt phòng thay đồ của người trong nhà.

Sau đó, tôi thấy lông mày Thẩm Dự nhíu lại thật sâu, ánh mắt tôi lạnh lẽo, như thể đang giận vì tôi bắt kia thay đồ ở phòng người hầu.

Nhưng tiếng lòng tôi nghe lại là:

【Vợ giận thật rồi, có phải là ghen không?】

【Quả nhiên, vợ vẫn còn mình, vợ tốt lắm!】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...