Sau khi cha mẹ nhà hào môn đón về, tôi phát hiện mình có thể nghe tiếng lòng của em nuôi.
Vừa bước chân vào cửa, nó đã chằm chằm vào ba lô của tôi, ngơ ngẩn:
“Thơm quá, mình muốn ăn quá đi mất.”
Tôi lập tức lấy chiếc bánh nhỏ trong túi đưa cho nó, kết quả là mới ăn một miếng, nó đã trúng độc, sốc thuốc rồi ngất lịm dưới đất.
Anh trai đỏ ngầu cả mắt, trừng trừng cảnh cáo tôi:
“Cho dù không có quan hệ máu mủ, trong mắt tôi chỉ có một đứa em duy nhất là Tiểu Nguyệt. Nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi nhất định không tha cho !”
Ngày thi đại học, em nuôi đứng ngoài phòng thi đi tới đi lui, lo lắng cuống cuồng:
“Chết rồi, quên mang gôm rồi.”
Nghe thấy tiếng lòng đó, tôi vội vàng đưa cho nó cục gôm dự phòng.
Nào ngờ chưa bao lâu sau khi bắt đầu thi, trai giám thị đã phát hiện một tờ phao giấu trong lớp gôm.
Tiểu Nguyệt mắt rưng rưng, như thể sắp khóc:
“Em biết chị không thích em, chỉ là không ngờ chị lại hận em đến mức này…”
Anh trai mắng tôi vô đạo đức, là kẻ khó dạy.
Sau khi bị cấm thi suốt đời, ta tống tôi đến vùng núi hẻo lánh dạy học để ăn năn hối cải.
Mãi đến khi bị mấy lão độc thân trong làng dòm ngó, chịu nhục mà tự vẫn, tôi vẫn không hiểu nổi…
Tất cả chuyện này… rốt cuộc là thế nào?
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại ngày đầu tiên cha mẹ nhà giàu đón về.
…
“Chị là chị Sanh Tuyết phải không? Em nghe trai hôm nay chị về nhà, nên đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ cho chị nè~”
Nói xong, em nuôi Lâm Nguyệt Nguyệt nhét vào tay tôi một hộp quà gói tinh xảo, rồi còn thân thiết định khoác tay tôi.
Anh trai Lâm Tư Nam đứng bên cạnh cợt:
“Tiểu Nguyệt, em thiên vị quá nha, có quà mà không có phần của à…”
Thế ta còn chưa hết câu, tôi đã run rẩy toàn thân, như thể gặp phải ôn dịch, lập tức đẩy Tiểu Nguyệt ra, hộp quà cũng rơi thẳng xuống đất.
Bên trong lộ ra một chiếc vòng tay.
Sắc mặt Lâm Tư Nam lập tức thay đổi:
“Sanh Tuyết, Tiểu Nguyệt có lòng tốt chuẩn bị quà ra mắt cho em, em có thái độ gì thế hả?”
Nghe thấy câu quen thuộc ấy, tôi chợt nhận ra — mình thật sự đã trọng sinh.
Kiếp trước, chính sau khi đeo chiếc vòng tay mà Lâm Nguyệt Nguyệt tặng, tôi mới nghe tiếng lòng của ta muốn ăn bánh trong túi tôi.
Tôi tưởng ta ngại mở miệng, nên đã chủ lấy bánh ra đưa.
Không ngờ ta vừa ăn một miếng đã lập tức sùi bọt mép, sốc thuốc và ngất lịm.
Sau khi đưa đến bệnh viện rửa ruột, tôi mới biết — ta trúng độc.
May mà cấp cứu kịp thời, mới giữ mạng.
Lâm Tư Nam lập tức báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, tôi vội vàng giải thích rằng chiếc bánh mua tại tiệm bánh ngọt, tôi cũng không biết tại sao lại có vấn đề.
Thấy thái độ tôi thành khẩn, không giống đang dối, họ sẽ điều tra rõ ràng.
Đúng lúc đó, Lâm Nguyệt Nguyệt – người đang hôn mê vì trúng độc – bỗng tỉnh lại.
Cô ta lập tức từ trên giường bò dậy, ôm lấy cánh tay tôi, quỳ rạp xuống đất, đôi mắt ngân ngấn nước van xin:
“Chị ơi, chị muốn gì em cũng cho chị, xin chị đừng đuổi em đi…”
“Chỉ cần em vẫn ở lại nhà họ Lâm em có thể với cảnh sát rằng… không phải chị bỏ độc…”
Tôi sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hộp bánh ấy là do tôi mua, và cả quá trình đều nằm trong tầm mắt của Lâm Tư Nam, ta chưa từng rời đi lấy một bước.
Tôi gì có cơ hội để hạ độc?
Tôi định nhờ ta đứng ra chứng giúp mình, không ngờ lại lạnh lùng tôi, vẻ mặt thất vọng:
“Hồi đó ôm nhầm đứa bé, tôi luôn cảm thấy có lỗi với em, muốn bù đắp cho em thật tốt. Nhưng không ngờ, em lại độc ác đến mức muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để đuổi Tiểu Nguyệt đi!”
Tôi vội vàng giải thích:
“Em không bỏ độc! Hộp bánh đó là em mua để ăn mà!”
“Nếu không phải Tiểu Nguyệt muốn ăn, thì em cũng đâu có đưa cho nó! Chẳng lẽ em lại bỏ độc vào đồ ăn của chính mình sao?”
Vừa , tôi vừa lấy điện thoại ra, định gọi cho ông chủ tiệm bánh hỏi rõ đầu đuôi.
Không ngờ Lâm Tư Nam lại giật lấy điện thoại, ném mạnh xuống đất:
“Lâm Sanh Tuyết, em còn dám dối! Tiểu Nguyệt khi nào muốn ăn bánh chứ?”
“Tôi thấy em chính là cố ! Muốn dùng thủ đoạn thấp hèn để ép Tiểu Nguyệt rời đi!”
“Tôi cảnh cáo em, cho dù không có quan hệ máu mủ, trong lòng tôi chỉ có một đứa em duy nhất là Tiểu Nguyệt. Nếu nó có chuyện gì, tôi tuyệt đối không tha cho em!”
Trái tim tôi lập tức lạnh ngắt.
Tôi thực sự rất muốn ra sự thật — rằng tôi có thể nghe tiếng lòng của Lâm Nguyệt Nguyệt.
Nhưng ta đang nổi giận đùng đùng thế kia, có ra chắc cũng chẳng ai tin.
Tôi từng nghĩ đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Cho đến một tuần sau, vào ngày thi đại học, tôi thấy Lâm Nguyệt Nguyệt mặt mày cuống cuồng đứng ngoài phòng thi, vì quên mang gôm.
Chưa kịp mở miệng, tôi đã nghe thấy tiếng lòng ta.
Vì , tôi lập tức đưa cho ta cục gôm dự phòng trong hộp bút.
Ai ngờ, chẳng bao lâu sau khi kỳ thi bắt đầu, trai Lâm Tư Nam – lúc này là giám thị – đã phát hiện tờ phao giấu trong cục gôm.
Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức khóc như mưa, hỏi tôi tại sao lại muốn ta.
Cuối cùng, tôi bị quy kết là có liên quan đến gian lận, bị cấm thi suốt đời, bị ép đến vùng núi xa xôi dạy học để hối lỗi.
Rồi lại bị vài lão độc thân trong làng để ý, chịu nhục mà tự tử…
Tôi đến chết cũng không hiểu — vì sao tôi có thể nghe tiếng lòng của Lâm Nguyệt Nguyệt?
Chẳng lẽ… là vì tôi đeo chiếc vòng tay ta tặng?
Kiếp này, tôi nhất định phải rõ sự thật, đòi lại công bằng cho mình – người đã gánh tội oan uổng ở kiếp trước!
Chương 2
Nghĩ đến đây, tôi cố ra vẻ tiếc nuối, cúi xuống nhặt chiếc hộp quà lên:
“Xin lỗi nha Tiểu Nguyệt, nãy chị cầm không chắc tay. Vòng tay rất đẹp, chị cũng rất thích, mà chị bị dị ứng kim loại, đeo vào là nổi mẩn đỏ liền. Em cứ giữ lại mà dùng nhé.”
Nói xong, tôi nhét lại hộp quà vào tay ta, xách hành lý, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tôi không tin, không đeo chiếc vòng tay đó, tôi vẫn có thể nghe tiếng lòng của Lâm Nguyệt Nguyệt sao.
Thế không ngờ, ngay giây tiếp theo, một giọng quen thuộc lại vang lên trong đầu tôi:
“Trong túi chị có gì ? Thơm quá đi mất…”
Tôi sững người — tại sao không đeo vòng mà vẫn nghe thấy?
Nhưng rất nhanh tôi đã bình tĩnh lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra, tiếp tục thu dọn đồ trong phòng ngủ.
Thấy tôi không có phản ứng gì, Lâm Nguyệt Nguyệt bắt đầu sốt ruột, lặp lại hai lần nữa trong lòng.
Tôi vẫn im lặng, không đáp lời.
Có bản lĩnh thì thẳng ra trước mặt Lâm Tư Nam xem, đỡ để tôi lại phải mang tiếng oan.
Lúc này, Lâm Tư Nam đột nhiên nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã rời khỏi nhà.
Thấy tôi thu dọn hành lý xong xuôi, đang chuẩn bị ra ngoài mua tài liệu học thêm thì Lâm Nguyệt Nguyệt bất ngờ kéo tay tôi lại, chớp chớp mắt hỏi:
“Chị ơi, trong túi chị có gì ? Thơm quá à, em có thể nếm thử một chút không?”
Thấy cuối cùng ta cũng không nhịn mà mở lời, khóe môi tôi cong lên một cách khó phát hiện:
“Mũi của Tiểu Nguyệt thính thật đấy, trong túi chị có bánh ngọt, ăn hết rồi, chắc mùi vẫn còn vương lại.”
“Nếu em thích, chị có thể gửi WeChat của ông chủ tiệm bánh cho em.”
Nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt lại nắm lấy vạt áo tôi không chịu buông:
“Thật sự hết sạch rồi hả? Một miếng cũng không còn à?”
Thấy ta không tin, tôi thẳng thừng mở ba lô ra cho xem.
Bạn thấy sao?