16
Bên trong phòng 315, không khí trầm mặc như thể tất cả vừa thoát ra từ một cơn mộng dữ.
Chúng tôi nhau, không ai lên tiếng.
Cuối cùng, tôi là người vỡ im lặng:
“Dì ơi, sự thật… rốt cuộc là gì?”
Dì Vương thở dài một tiếng, vẻ mặt nặng nề, rồi chậm rãi :
“Ba năm trước, Lâm Vũ Hân là người đầu tiên mất tích. Nhà trường không muốn lớn chuyện, nên không báo cảnh sát.
Họ chỉ với phụ huynh rằng ấy mất tích là do… đi sống chung với trai, hoàn toàn không liên quan đến nhà trường.”
Không đúng.
Nam sinh kia… trai của Lâm Vũ Hân — không hề kể như .
Có chỗ nào đó… sai rồi.
Dì Vương tiếp tục:
“Sau đó, ba người cùng phòng với Lâm Vũ Hân lần lượt chết thảm trong những huống kỳ lạ. Trường học sợ bị dư luận đè ép, đành phải phong tỏa ký túc xá 315.”
Tôi cau mày:
“Nhưng… chẳng phải Trương Diễm Diễm cũng học cùng khóa với Lâm Vũ Hân à?
Hơn nữa, họ còn ở cùng phòng. Dì … có gì đó không đúng!”
Dì Vương đưa tay xoa thái dương, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối, như thể không biết nên thật hay tiếp tục giấu đi điều gì đó…
“À đúng rồi, đúng rồi, cháu xem trí nhớ của dì này! Già rồi, nhớ nhớ quên quên…”
Dì Vương lảng đi, giọng cố ra vẻ tự nhiên.
Tôi nghi ngờ dì, ánh mắt dừng lại trên cổ bà
Sợi dây chuyền thánh giá mà hôm qua dì còn đeo… đã biến mất.
“Dì Vương, hôm qua cháu thấy dây chuyền của dì rất đẹp mà, sao hôm nay không đeo nữa ạ?”
Nghe , cơ thể dì Vương khẽ run lên,
Bà ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, vô hồn…
Giống hệt ánh của Trương Diễm Diễm… khi ấy không còn là con người nữa.
Tim tôi lạnh buốt
Lẽ nào… dì Vương cũng đã bị điều khiển? Cũng là một ‘con rối’ trong tay thứ kia?
Tôi không thể tin nổi
Rốt cuộc là loại tà vật gì đã khiến họ tự nguyện ra tay người, rồi rơi vào vòng lặp máu lạnh ấy?
Tôi vội vã cáo biệt dì Vương, rời khỏi phòng ký túc.
Tôi chạy đến thư viện
Nhưng nam sinh kia không có ở đó.
Tiếc rằng tôi không có bất kỳ cách nào để liên lạc với cậu ấy.
Trong lúc đang loay hoay không biết gì,
Tôi bỗng nhớ đến chuỗi tin nhắn từ tối hôm trước.
“Thử một lần …”
Tôi nhấn gọi lại số lạ ấy.
“Tút… Tút…” — vài giây sau, đầu dây bên kia bắt máy.
“Chúng ta… gặp mặt đi.”
17
Nam sinh ấy đội mũ lưỡi trai, đứng dưới ánh đèn mờ u tối, khiến tôi không tài nào rõ biểu cảm trên gương mặt cậu ta.
Tôi chỉ có thể dựa vào trực giác mà phán đoán.
“Sự thật… là gì?”
Tôi không muốn mất thời gian, nên hỏi thẳng không vòng vo.
Cơ thể cậu ta khẽ run lên.
“Xin lỗi… là tôi đã lừa cậu.”
“Lâm Vũ Hân… không phải chị tôi. Cô ấy là… người tôi.”
“Ba năm trước, ấy bị sát tại ký túc xá 315.”
“Người ấy là…”
“Là ai?!” — tôi siết chặt tay, tim như ngừng đập.
“Là… con trai của dì Vương — quản lý ký túc.”
Cái gì?!
Đầu tôi như nổ tung trong một luồng chấn khủng khiếp.
Không thể tin nổi…
“Sau khi Vũ Hân, hắn liền biến mất. Cảnh sát tìm không ra, còn dì Vương bị trường cho nghỉ việc. Nhưng bà ấy vẫn kiên quyết ở lại, là chờ con trai quay lại tự thú…”
Nam sinh ngẩng đầu, ánh mắt ẩn nhẫn bi phẫn:
“Nhưng cậu biết không… con trai bà ta là một con ác quỷ.”
Thì ra…
Trương Diễm Diễm, Ngô Giả Kỳ, Tiêu Tiêu… bọn họ từ ba năm trước đã chết rồi.
Tất cả những gì tôi thấy, tất cả những gì tôi tin, đều là sự sắp đặt của một màn kịch địa ngục…
Sau khi tổ chức sinh nhật cho Lâm Vũ Hân, cả bốn trong phòng 315 đã bị dì Vương và con trai bà ta sát một cách tàn nhẫn.
Ký túc hôm đó… máu chảy thành sông.
Để che giấu tội ác, dì Vương đã cùng con trai mang thi thể của họ vứt ra vùng hoang dã,
Rồi tiến hành một nghi lễ tà ác, khiến linh hồn của họ vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Chẳng có cái gọi là “quỷ thê” nào cả.
Tất cả đều là giả dối.
Dì Vương chỉ muốn tìm một “âm hôn” – một dâu chết phù hợp – để gả cho con trai mình.
Còn bốn nữ sinh trong phòng 315…
Chẳng qua là những nô lệ âm linh, bị trói buộc bởi nghi lễ quỷ dị đó.
Vừa để thỏa mãn dục vọng đồi bại của đứa con trai ác quỷ,
Vừa để lợi dụng họ tìm kiếm những linh hồn nữ phù hợp hơn — những “quỷ con dâu” tốt hơn.
Và nếu muốn thoát khỏi thân phận “quỷ nô”, họ buộc phải người, phải dẫn dắt kẻ khác bước vào vòng tròn hiến tế này.
Cho đến khi họ gặp tôi người sinh vào âm thời âm lịch — “ dâu chọn” theo định mệnh.
Đến đây, cuối cùng tôi đã hiểu toàn bộ chân tướng.
Nhưng vẫn còn một điều khiến tôi không thể không đặt câu hỏi…
Nếu cậu ta biết tất cả sự thật như ,
Tại sao lại không báo cảnh sát?
Tại sao lại lựa chọn im lặng?
Cảnh sát đã mất hơn ba năm, suốt quãng thời gian đó lại không hề tra ra bất kỳ manh mối nào.
18
“Đáng tiếc… cậu cũng đã bị chúng để mắt tới.”
Cũng?
Tôi khẽ rùng mình.
Mưa lăn dài trên cằm cậu ta, nhỏ tong tỏng xuống đất…
Nhưng đến lúc này, tôi mới phát hiện đó không phải là mưa.
Đó là… máu!
Tay áo bên trái của cậu ta trống rỗng,
Từ trong ống tay áo, máu sẫm đỏ vẫn đang rỉ ra không ngừng.
Cậu ta nở nụ buồn:
“Cậu đoán đúng rồi… Là tôi đã con trai của dì Vương.”
“Mọi người đều bị đánh lạc hướng bởi cái ‘đơn rút ký túc’ mà dì ấy đưa ra.”
“Thực chất… phòng 315 chính là một cái lò mổ.”
“Tôi… cũng có tội.”
Tôi bỗng nhớ lại hôm ở thư viện quyển sách ‘Giải phẫu học’ trên tay cậu ấy.
Ngay lúc đó, một âm thanh rít chói tai vang lên,
Tiếng kim loại kéo lê trên sàn — lạnh đến rợn người.
Chúng tôi đồng loạt quay đầu lại…
Dì Vương đang tiến về phía chúng tôi, tay kéo lê một chiếc rìu cứu hỏa, để lại vệt máu tươi trên nền đất.
Cổ của bà ta lệch sang một bên một cách kinh dị, gần như gãy rời.
Sợi dây chuyền thánh giá trên cổ lắc lư, phát ra ánh sáng xanh lục ma mị dưới xương đòn.
Bạn thấy sao?