Âm Mưu Hoàn Hảo – Chương 6

30

Làm một tay ăn chơi khét tiếng, Lục Nghiễn Chi thích gì thì , không cần nể mặt ai. Hahaha. Anh Lục Dữ Châu như thế, tôi thích.

Tôi ngẩng mặt lên khỏi n.g.ự.c của , đôi mắt va phải ánh mắt muốn ăn thịt người của Lục Dữ Châu. Eo ôi sợ quá, tôi nép mình vào vòng tay Lục Nghiễn Chi, cố gắng áp sát n.g.ự.c nhất có thể. Tiếng chụp ảnh liên tục vang lên, đám cưới người nổi tiếng, truyền thông theo dõi 360 độ đưa tin nóng hổi nhất mà. Sao mà bỏ qua những tin tức sốt dẻo này . Tiêu đề tôi cũng nghĩ sẵn cho họ rồi "Chú rể bỏ rơi dâu và quan khách để ra bãi đổ xe rình trộm vợ chồng cháu trai ”.

Lục Dữ Châu dùng ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ giải tán đám đông. Kể cả Tần Dao cũng mời lên lầu. Cả khu vực này chỉ còn lại ba chúng tôi.

"Dạng Dạng xuống xe!”

Giọng của Lục Dữ Châu vẫn lạnh lùng như cũ, với tôi nó chỉ như gió thoảng bên tai. Tôi nắm tay Lục Nghiễn Chi, mười ngón đan vào nhau.

"Tối nay em muốn ăn canh sườn heo.”

"Được, chút nữa đi mua sườn heo.”

Từ trước đến nay Lục Dữ Châu không có nhiều kiên nhẫn, hôm nay hắn đã đứng trước xe tôi rất lâu. Thời gian cứ trôi qua trong bế tắc, 30 phút, 1 giờ… xe chúng tôi bị vệ sĩ của Lục Dữ Châu bao vây lại không thể lái đi.

"Dạng Dạng kiên nhẫn của có hạn. Đừng ép .”

“Không ai ép buộc . Là để Lục Nghiễn Chi chăm sóc tôi, rất yên tâm, phải không? Để tôi cho biết, ấy chăm sóc tôi rất tốt, cực kỳ tốt.”

Hắn gầm lên, đ.ấ.m vào cửa kính ô tô đang mở một nửa.

“Nó chăm sóc em rất tốt, kể cả ở trên giường?”

"Đúng , bao gồm cả chuyện đó, tôi đã rất thỏa mãn.”

Tôi lớn nước mắt vẫn rơi.

31

Cuối cùng Lục Dữ Châu cũng thả chúng tôi đi, nếu hắn không thả, tôi không ngại gọi cảnh sát xin giúp đỡ. Trên đường về, Lục Nghiễn Chi xụ mặt, tôi cảm thấy khó hiểu.

“Sao em lại khóc? Em đã rơi nước mắt khi kể cả trên giường.”

Tôi mím môi nhẹ, cố ý không trả lời .

Đêm đó, đè tôi xuống giường, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, còn cố ý tra tấn tôi, khiến tôi phải hét đến khàn đặc cổ họng. Tôi đã xin tha vẫn liên tục tấn công như vũ bão, tôi đã phải hét lên vì sung sướng và chỉ chịu dừng lại khi cả hai đã kiệt sức.

Sau này tôi mới biết, đêm đó Lục Dữ Châu đã đứng trước nhà tôi đến tận bình minh.

32

Bẵng đi mấy hôm, Lục Dữ Châu lại xuất hiện. Lần này hắn đứng đợi ở cửa phòng học nơi tôi đang giảng dạy. Hắn đứng một bên, tôi trả từng học sinh và báo cáo tiến độ học cho bố mẹ bọn trẻ. Khi đứa trẻ cuối cùng bố mẹ đón đi, hắn vội vàng bước tới, đi theo tôi vào trong phòng học.

“Dạng Dạng chúng ta cần chuyện.”

Tôi phớt lờ hắn, trở về bục giảng lau cây violin và cất vào hộp như không có chuyện gì xảy ra. Thấy tôi không quan tâm, hắn nắm lấy cổ tay tôi.

“Tránh xa Lục Nghiễn Chi ra, bọn em không thích hợp. Anh đã biết hết tất cả bí mật của nó. Dạng Dạng, đừng lấy hạnh phúc của em ra đánh cược.”

Lục Dữ Châu càng càng kích , càng bóp chặt cổ tay tôi. Tôi kêu lên vì đau đớn, vùng vẫy cánh tay không thoát ra . Vừa đau vừa tức, tôi dùng chân đá mạnh vào người hắn.

“Lục Dữ Châu điên hả? Không phải đã lên kế hoạch và sắp xếp cho đám cưới của tôi và Lục Nghiễn Chi à? Chính tay đã giao tôi cho Lục Nghiễn Chi, còn dặn ấy chăm sóc tôi giúp mà. Giờ ở đây kêu tôi rời xa chồng mình, còn lo lắng cho hạnh phúc của tôi nữa. Giả vờ giả vịt.”

Vác hộp đàn trên lưng, tôi đẩy hắn và đi ra phía cửa. Bị tôi trúng tim đen, sắc mặt hắn tái mét, hoảng loạn giải thích.

“Không. Anh chỉ nghĩ…”

“Chú. Có một số việc không thể với vợ cháu là cháu dâu của đâu.” Lục Dữ Châu chưa xong đã bị Lục Nghiễn Chi cắt ngang.

Mặc dù không muốn trở thành con cháu của Lục Dữ Châu, người đàn ông bị rào cản đạo đức xã hội trào phúng này tôi bỗng thấy thoải mái không thể giải thích. Tôi nhanh chân đi về phía Lục Nghiễn Chi, tự nhiên nhận lấy hộp đàn và nắm tay tôi.

"Về nhà thôi em.”

Tôi Lục Dữ Châu, quyết định giải quyết triệt để.

“Chờ em 2 phút”

"Ok, nhanh lên đợi.”

Tôi bước tới trước mặt Lục Dữ Châu, nghiêm túc : “Lục Dữ Châu, tôi không còn nữa. Người tôi bây giờ là Lục Nghiễn Chi. Đừng phiền tôi nữa.”

"Em chắc chứ?”

"Chắc chắn.”

Lục Dữ Châu đỏ mắt tôi, ngón tay cong cong hỏi: “Em xác định em nó?”

"Tôi xác định.”

Lục Dữ Châu hành nhanh đến nỗi tôi không kịp phản ứng. Hắn nhào về phía Lục Nghiễn Chi và dùng tay đ.ấ.m mạnh vào bức tường phía sau lưng . Tôi nghe thấy tiếng xương gãy. Tôi hoảng sợ hét lên. Hoảng loạn chạy đến ôm lấy Lục Nghiễn Chi.

"Lục Nghiễn Chi”

Lục Dữ Châu đứng cạnh chúng tôi, bàn tay buông thõng trầy xước rơm rớm m..áu.

Hắn gắt giọng gào lên: "Tụi mày cút!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...