23
Bên bãi biển người đến người đi, sóng biển dập dìu, các cặp đôi tựa vào vai nhau ngắm hoàng hôn. Những chuyện trong quá khứ hồi tưởng lại cứ ngỡ như đã cách một đời.
Hôm ấy, Lục Nghiễn Chi gõ cửa nhà tôi. Anh xuất hiện trong một chiếc áo sơ mi hoa sáng màu và chiếc vali bên chân. Vừa mở cửa đã ôm chặt tôi, hơi thở nóng bỏng phả trên đỉnh đầu, buông ra gần như ngay lập tức, vừa nhiệt liệt vừa e dè, tất cả đều không nóng bằng ánh mắt tôi. Tôi đỏ mặt cúi đầu, tránh né ánh đó trong vô thức.
"Lục Dữ Châu có đến tìm em không?”
Lục Dữ Châu tìm tôi? Cau mày suy nghĩ, tôi lắc đầu. Hắn sẽ không đến tìm tôi. Đó không phải là cách hắn thường dùng để điều khiển tôi sao?
"Lục Dữ Châu sắp cưới Tần Dao, em biết không?”
“Vậy à, gửi lời chúc phúc đến họ giúp em”
Tôi đã biết trước về đám cưới này, từ lúc tôi biết đến chiếc váy cưới do tự tay Lục Dữ Châu thiết kế đó. Tôi chỉ là cố chấp chờ đợi một câu trả lời chắc chắn để kết thúc mối quan hệ đó thôi.
Tôi mỉm , cảm thấy bình thản hơn bao giờ hết.
"Nhưng hắn muốn ép em quay về”
24
Tôi nhớ tới tin nhắn Lục Dữ Châu đã gửi. Tôi cứ tưởng thế nào, thì ra là lại dùng chiêu cũ. Muốn bơ tôi để tôi tự dằn vặt mình và phục tùng trong vô thức như trước đây nữa hả? Xưa rồi diễm.
Hắn cứ nghĩ lạnh nhạt với tôi lâu như sẽ tôi ngoan ngoãn quay về, dù sao hắn cũng đã thuần phục tôi bằng cách đó và thành công vô số lần. Nhưng hắn không biết tôi đã không còn hắn nữa. Trở về từ Iceland, tôi đã không còn hắn nữa.
"Sao em lại đến Hải Nam?”
Tôi khựng lại, bàn tay đang bưng tách cà phê cũng đặt trở lại bàn. Tại sao lại chọn Hải Nam? Tôi im lặng và không trả lời.
“Là vì tự do hay vì ?”
Lục Nghiễn Chi đang ngồi trên sô pha bất chợt hỏi, không đợi tôi trả lời đứng dậy đi theo tôi. Choàng tay qua eo tôi tựa đầu vào hõm vai tôi.
"Sở Dạng, là vì đúng không?”
Lúc ở Iceland, tôi từng hỏi Lục Nghiễn Chi.
"Anh sẽ chọn thành phố nào để định cư? Không cần phụ thuộc vào ai hay bất cứ vấn đề gì.”
"Hải Nam.”
Tại sao lại chọn Hải Nam? Vì 19 năm trước Lục Nghiễn Chi đã hỏi tôi: "Chị Dạng Dạng, chị thích thành phố nào nhất?”
“Hải Nam”
"Vì sao?”
“Vì Hải Nam có biển, xinh đẹp và tự do.”
25
Những ngày ở Hải Nam trôi qua chậm rãi và vô cùng xinh đẹp. Tôi nghĩ về tôi trước đây, những ước mơ và hoài vọng đã cũ.
“Sẽ có một ngày, chị sẽ bay cao hơn, xa hơn và tự do ngắm thế giới.”
Chính tôi đã lãng quên những lời tôi với Lục Nghiễn Chi lúc còn nhỏ. Từ bỏ tự do bản thân, tôi bị cuốn vào vòng xoáy dối lừa mang vỏ bọc . Tôi không ngừng thay đổi bản thân để hài lòng Lục Dữ Châu, thậm chí vì để bảo vệ thể diện cho hắn mà chấp nhận tổ chức đám cưới khi rể đổi người ngay khi lên sân khấu.
"Lục Nghiễn Chi, em xin lỗi, em không thể đáp lại cảm của .”
Những lời tôi chưa xong đã bị Lục Nghiễn Chi nuốt gọn bằng nụ hôn cuồng dã vô cùng nóng bỏng. Anh kéo gáy tôi, cắn mạnh vào môi tôi công thành đoạt đất, sau đó mút rồi l.i.ế.m nhẹ môi dưới của tôi, thì thầm bằng giọng khàn khàn hết sức quyến rũ.
“Không cần em đáp lại, em, em chỉ cần tận hưởng thôi.”
Tôi không biết phải nhận xét nụ hôn này như thế nào, tôi chỉ có thể cho các biết. Tôi hôn đến nghiện rồi.
26
Nếu như thích Lục Dữ Châu là kết quả của quá trình tính toán lâu dài, thì Lục Nghiễn Chi là cảm giác rung mãnh liệt. Nên tôi muốn thử tiếp nhận .
27
Lục Nghiễn Chi ở lại Nam Hải với tôi. Tôi cũng đã tìm công việc mới. Dạy đàn violin cho trẻ em.
Lục Nghiễn Chi rất bận rộn, mỗi ngày đi sớm về muộn. Chúng tôi đã rất giống những cặp vợ chồng thực thụ khác. Nhưng ảo giác bình yên bị vỡ như bong bóng xà phòng khi Lục Dữ Châu xuất hiện.
Thời gian trôi nhanh, đám cưới của Lục Dữ Châu và Tần Dao đã chuẩn bị đi vào giai đoạn cuối cùng, báo chí địa phương đưa tin về nó hàng ngày. Đêm đêm, Lục Nghiễn Chi lo lắng ôm tôi vào lòng.
"Anh sẽ không để hắn mang em đi đâu.”
"Vâng.”
“Anh thực sự không muốn hắn gặp lại em.”
“Đừng sợ, hắn không thể mang em đi đâu .”
Lục Nghiễn Chi cuối cùng cũng phản ứng lại, như một đứa ngốc.
"Đúng, chúng ta đã kết hôn.”
"Vợ chồng hợp pháp, cấp giấy chứng nhận 9 tệ 9 và nhà nước bảo vệ.” Tôi kiễng chân hôn lên môi , tốt bụng nhắc nhở.
Vào ngày Valentine, chúng tôi đã xếp hàng rất lâu và đã đăng ký kết hôn thành công.
28
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức đám cưới của Lục Dữ Châu và Tần Dao. Chiếc váy dâu mặc là chiếc vây ấy thử hôm đi cùng với tôi, do chính tay Lục Dữ Châu thiết kế. Lục Nghiễn Chi với tư cách là người thân duy nhất cùng huyết thống với Lục Dữ Châu nên phải tham dự.
"Anh vào một chút rồi ra ngay. Em ở trên xe đợi . Nhớ khóa cửa xe lại”
Lục Nghiễn Chi dài dòng lải nhải một lúc lâu mới chịu xuống xe, nhanh chóng biến mất ở lối vào. Tôi ngồi trong xe, nhàm chán quanh. Ánh mắt vô va phải bức ảnh cưới trên màn hình lớn.
Trong ảnh, Lục Dữ Châu mím chặt môi, trên mặt không biểu lộ cảm , dâu tựa vào vai rể, tươi như hoa. Nói thật, không đẹp bằng ảnh trong giấy đăng ký kết hôn của tôi và Lục Nghiễn Chi.
Tôi còn đang âm thầm so sánh thì Lục Nghiễn Chi đã trở lại. Anh với tôi, mở cửa ngồi vào trong và khóa cửa xe lại. Tôi vừa mở miệng định hỏi thì đã vồ lấy tôi, hơi thở tiến quân thần tốc. Miệng lưỡi giao lưu từ bất ngờ đến say mê, theo thói quen tôi vòng tay qua cổ , nhiệt đáp lại.
"Anh sao ? Nghi thức kết thúc rồi hả? Nhanh quá ?”
Anh không trả lời, tiếp tục hôn khiến tôi không thể phân tâm hỏi han nữa. Môi rời khỏi trận địa, dọc theo khóe môi tiến dần tới mang tai tôi, vùng da nhạy cảm bị hơi thở của kích thích, rung cảm liên tục. Tôi nhắm mắt hưởng thụ, si mê khẽ rên. Anh vừa mút vừa nhẹ nhàng hôn mang tai tôi, dùng hơi thở kích thích tôi dọc theo cần cổ xuống xương quai xanh. Trong xe xuân sắc vô hạn.
Bạn thấy sao?