17
“Sở Dạng, đồ lừa đảo. Em quên em đã gì rồi hả?”
Ý thức của tôi dừng lại với lời buộc tội của Lục Nghiễn Chi.
Khi tỉnh lại, tôi dã nằm gọn trong vòng tay của ta, da tiếp da, chúng tôi không một mảnh vải che thân. Tôi hoảng sợ bật dậy túm lấy chăn.
“Lục Nghiễn Chi!!!!!!”
Choáng váng một hồi, tôi cũng đã nhớ lại. Sau khi rời khỏi sông băng, chúng tôi đến quán bar gần đây uống chút rượu cho ấm người. Ngà ngà say thì Lục Dữ Châu gọi video đến, tôi từ chối. Hắn gọi lại và tôi lại từ chối. Hắn tiếp tục gọi lại và tôi tiếp tục từ chối. Bị từ chối nhiều lần, đã mất hết kiên nhẫn hắn bèn gọi cho Lục Nghiễn Chi.
“Dạng Dạng đâu? Cô ấy hết giận chưa? Đã nghĩ thông chưa?”
Tất cả những gì hắn quan tâm chỉ là tôi có chấp nhận lén lút vợ bé dưới vỏ bọc cháu dâu cho hắn không.
Lục Nghiễn Chi dựa vào vai tôi, vòng tay ôm eo tôi, bắt đầu gạt người: “Alo alo. Chú có nghe không? Alo... Chú gì cháu nghe không rõ. Alo…”
Sau đó ta cũng cúp điện thoại của hắn.
Cảm giác cay xé họng của rượu tôi cảm thấy hưng phấn. Lục Nghiễn Chi càng cản tôi càng uống. Đến nỗi về phòng lúc nào tôi cũng không hay. Uống đến mức kéo Lục Nghiễn Chi lên giường.
Trước khi tiến vào, Lục Nghiễn Chi đã hỏi đi hỏi lại tôi rất nhiều lần: “Sở Dạng, đừng hối hận. Em đã lừa tôi một lần, không lừa tôi lần thứ hai đâu.”
18
Tôi đã lừa Lục Nghiễn Chi chuyện gì? Khi nào, sao tôi không nhớ. Tất cả những gì tôi nhớ là chuyện hoang đường đêm qua.
Nghe tôi hét lên, Lục Nghiễn Chi cuối cùng cũng mở mắt, không giả vờ ngủ nữa. Chúng tôi nhau không gì, khoảng chừng vài giây sau, ta ngồi dậy, như đang triển lãm mà xoay thân thể trần trụi của mình 360 độ trước mặt tôi.
Tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì , ta chỉ đang tìm quần áo thôi. Tiện thể khoe luôn những chiến tích đêm qua tôi để lại gồm nguyên tấm lưng đầy vết cào, cổ và lực tràn đầy dấu hôn màu đỏ thẫm.
Tôi đỏ mặt, trốn trong chăn, toàn thân đau nhức, hai chân run rẩy.
“Lục Nghiễn Chi, đồ lừa đảo!”
Lục Nghiễn Chi là kẻ lừa đảo. Anh ta đã lừa tất cả mọi người, kể cả Lục Dữ Châu. Tôi đã trải nghiệm, ta không phải gay, lời đồn không thích phụ nữ cũng chỉ là cách ta bảo vệ bản thân thôi.
Tại sao phải tung tin đồn đó, ta không tôi cũng không hỏi. Cắn móng tay, tôi bắt đầu cảm thấy rối não rồi đấy.
Lục Nghiễn Chi trở về phòng, đem theo sữa và trứng chiên: “Bồi dưỡng một chút lấy lại sức?”
Lục Nghiễn Chi cong môi mỉm , chuyện ra vẻ như trải đời lắm chóp tai lại lặng lẽ đỏ lên.
"Cút”
Tôi lấy gối ném Lục Nghiễn Chi, ta bắt nó và nhào tới chỗ tôi.
19
Vì lần giỡn này, chuyến bay về nước dự kiến vào buổi chiều bị hoãn lại. Điện thoại liên tục reo vang và không ai trong chúng tôi rảnh rỗi để ý đến nó. Khi Lục Nghiễn Chi bế tôi trở giường, toàn thân tôi rã rời vì mệt, thấy số lượng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Lục Dữ Châu, tôi chợt cảm thấy hưng phấn tột độ.
"Spam” Lục Nghiễn Chi cầm lấy điện thoại của tôi, úp màn hình xuống. Anh đưa bàn tay đan tay tôi, l.i.ế.m nhẹ dái tai tôi.
"Sở Dạng, em. Anh đã thích em 19 năm rồi.”
19 năm? Tôi với vẻ khó tin. Chúng tôi quen biết nhau đã 19 năm trong 19 năm qua, chúng tôi rất ít liên lạc. Nếu không có Lục Dữ Châu, e là chúng tôi còn không gặp lại nhau.
"Lục Nghiễn Chi, em tưởng chúng ta chỉ là…”
"Là ? Hay giường? Sở Dạng, em có lương tâm hay không? Cướp mất đời trai của mà không định chịu trách nhiệm hả?”
20
Cái giá của vô lương tâm là không xuống giường. Mãi về sau tôi mới biết có một câu , ngủ cũng có thể ngủ ra cảm.
"Lục Nghiễn Chi, tha cho em. Em không chịu nổi nữa. Tha em đi mà. Ah~”
Lục Nghiễn Chi gục trên n.g.ự.c tôi, cúi đầu thở dốc. Thân thể run nhè nhẹ, mồ hôi lấm tấm. Điện thoại tôi trên đầu giường vẫn không ngừng đổ chuông.
“Sở Dạng, đừng rời xa , không?” Giọng run rẩy, nơm nớp lo sợ. Đôi bàn tay đang ôm lấy tôi cứng đờ, nín thở chờ đợi câu trả lời.
"Được.” Tôi nghiêng đầu, không dám .
Xin lỗi Lục Nghiễn Chi, em lại lừa một lần nữa.
Chúng tôi lại im lặng, không khí gian như ngừng trôi. Lúc này điện thoại lại reo vang, không kịp , tôi đã bắt máy.
Trên màn hình, sắc mặt Lục Dữ Châu đen như đ.í.t nồi. Đôi mắt hắn như xuyên qua màn hình, dán chặt vào mặt tôi.
"Dạng Dạng, sao em không nghe điện thoại. Em lo lắng thế nào em biết không?”
Lo lắng? Tôi mỉa, ánh mắt rơi vào đôi vai trần mặc áo dây thấp thoáng sau lưng hắn.
Ồ, hòa rồi nhé, không ai đợi mãi một người như đâu.
“Tôi từ chối lời đề nghị của . Còn nữa, tôi hết rồi. Nếu đã chọn kết hôn với Tần Dao thì xin hãy tôn trọng ấy và tôn trọng tôi. Chúng ta không còn quan hệ gì, đừng liên lạc với tôi nữa.”
21
Tắt điện thoại, tôi đứng dậy đi vào phòng tắm. Lục Nghiễn Chi đã ra khỏi phòng từ lúc tôi bắt máy. Nước nóng gột rửa cơ thể tôi, xua tan đau nhức mệt mỏi sau những giây phút điên cuồng đó. Cũng xua tan chút ít cảm giác không cam lòng cuối cùng trong lòng tôi, hóa ra để từ bỏ cảm giác một người lại đơn giản đến .
(đơn giản gì trời, tốn tiền thấy gì luôn. Sự nghèo chúng ta đơn giản hóa mọi chuyện. Cám ơn cuộc đời vì đã để tôi nghèo, tôi sẽ hoan hỉ hơn khi sự nghèo rời xa tôi - editor)
Tắm xong thì Lục Nghiễn Chi cũng đã trở lại, cũng đã thu dọn xong hành lý cho tôi. Anh đặt bữa tối lên bàn và tôi bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
“Có chuyện gì ?”
“Xin lỗi Sở Dạng, phải về nước ngay bây giờ, có chuyện quan trọng cần xử lý. Anh đã đặt vé máy bay cho em rồi, tối nay em nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai sẽ đến sân bay đón em không?”
Lục Nghiễn Chi vừa vừa gửi code vé máy bay vào điện thoại cho tôi, tôi vừa bực bội vừa không muốn xa rời.
"Được.”
Lục Nghiễn Chi tôi ăn xong, thu dọn tàn cuộc và vội vã rời đi. Sau đó, tôi cũng trả phòng và đến sân bay đáp chuyến bay gần nhất đến Hải Nam.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi, quyết định rời khỏi Bắc Kinh ngay từ lúc Lục Dữ Châu ép tôi rời khỏi dàn nhạc. Chỉ có chuyện hoang đường với Lục Nghiễn Chi đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Tình cảm của ấy, tôi không thể đáp lại.
22
Khi hậu phía Nam ẩm và nóng. Khắp nơi đều là cỏ cây hoa lá. Tôi một căn nhà nhỏ 2 tầng có một mảnh sân be bé. Giá không kém Bắc Kinh là bao. May mắn là tôi đã tiết kiệm một số tiền sau từng ấy năm việc, cũng không nhiều nhặn gì.
Lục Nghiễn Chi đã gọi điện thoại cho tôi khi chuyến bay của tôi vừa mới hạ cánh. Tôi không mình đang ở đâu, chỉ với tôi muốn nghỉ ngơi. Anh im lặng một hồi lâu mới đồng ý với tôi bằng giọng có vẻ rất mệt mỏi. Tôi không tìm hiểu xem một đại thiếu gia dạo chơi nhân gian có thể gặp chuyện rắc rối gì. Đơn giản là vì tôi không quan tâm. Lục Dữ Châu cũng gửi tin nhắn cho tôi.
[Dạng Dạng, cái gì cũng phải có giới hạn. Có phải tôi chiều em quá nên em hư đúng không?]
Tôi không để tâm, cũng không trả lời tin nhắn.
Bạn thấy sao?