11
Tôi và Lục Dữ Châu chuyện ở gần bàn trà ở sân vườn. Lục Dữ Châu hắn tôi, cũng cả Tần Dao. Hắn muốn có cả hai chúng tôi.
Tôi bị sốc bởi những lời đó, liên tục lùi lại phía sau, bất cẩn đổ ly nước trên bàn. Mảnh vỡ sắc nhọn vạch mắt cá chân rách da chảy m..áu nó không thể so cơn đau trong lòng tôi.
"Anh đang cái quái gì ?”
“Lục Nghiễn Chi sẽ thay chăm sóc em. Nó sẽ không để ý, chỉ cần em không với Tần Dao, ấy không cần biết những chuyện này.”
Không muốn để mất tôi nên hắn đã lừa và ép tôi kết hôn với Lục Nghiễn Chi, tìm mọi cách giữ tôi ở bên cạnh. Lần đầu tiên tôi rõ con người thật của Lục Dữ Châu; xấu xí, tham lam, dơ bẩn và bất chấp thủ đoạn.
“Anh tôi cảm thấy kinh tởm.”
12
Lục Dữ Châu khinh thường , rút một điếu thuốc ra châm lửa. Ánh lửa đỏ le lói trong chiều muộn, lúc sáng lúc tối như cảm hắn dành cho tôi, khi có khi không.
"Dạng Dạng em vẫn luôn rất ngoan, Tần Dao vừa về nước, bề bộn nhiều việc đừng thêm phiền. Anh sẽ đến tìm em khi rảnh. Trước lúc đó, em có thể đi đâu đó chơi. Anh đã gửi cầu nghỉ việc của em cho dàn nhạc.”
Lục Dữ Châu tự quyết định mọi chuyện. Chuyện gì hắn đã quyết định, không ai có thể ngăn cản. Nhưng tôi không ngờ, chỉ vì dọn đường cho người trong mộng mà hắn ép tôi rời khỏi dàn nhạc và từ bỏ buổi biểu diễn cuối năm mà tôi đã luyện tập ròng rã mấy tháng nay. Nếu Tần Dao không về nước, tôi đã diễn chính trong buổi biểu diễn và luyện tập vì mục tiêu đó.
Tôi run lên vì tức giận. Giận dữ, bất lực, không cam lòng,... đủ loại cảm đan xen tôi đau đớn phát điên, tôi ném tất cả mọi thứ có thể với tới vào mặt hắn, vừa ném vừa hét: "Ai cho cái quyền can thiệp vào công việc của tôi? Ai cho quyền quyết định hôn nhân và cuộc đời của tôi?”
Trời biết, tôi đã phải cố gắng như thế nào để vượt qua đám cưới hôm nay chỉ vì sợ hắn và gia đình hắn mất mặt.
Nghe những lời chúc phúc giả trân đến không thể giả hơn của khách mời; đối diện những ánh mắt tò mò, soi mói và chế giễu của họ tôi cảm thấy như bị lột trần giữa đám đông. Đậu moá, hy sinh vì thằng ch.ó này thật không đáng mà.
“Mày cút. Tốt nhất cả đời không hẹn gặp lại”
13
Chúng tôi chia tay chẳng vui vẻ gì. Trước khi đi hắn còn cưỡng hôn bị tôi tặng cho một cái tát.
"Anh cấm em chuyện như . Chỉ lần này thôi”
Cái tát đó đã chọc giận hắn, hắn mới chịu rời đi. Lúc này tôi mới để ý thấy m..áu chảy ra từ trán hắn.
To mồm như trái tim tôi cũng rất đau. Cơn đau như lan tỏa ra khắp cơ thể, tôi tê liệt ngã xuống ghế, co người dựa vào lưng ghế như vật nhỏ l.i.ế.m miệng vết thương, tôi tự ôm lấy bản thân mình.
Tiếng của Lục Nghiễn Chi tôi tỉnh lại. Anh ta đứng cạnh lan can tầng 2 đang mỉm tôi. Thấy tôi lên, ta giơ ngón tay cái cho tôi.
Nhìn Lục Nghiễn Chi, tôi bỗng nhớ về thời còn nhỏ.
14
Lần đầu tôi gặp Lục Nghiễn Chi là ở trại trẻ mồ côi.
Tôi bị cha mẹ bỏ rơi từ lúc mới sinh. Nhưng Lục Nghiễn Chi thì khác, ta có cha mẹ. Sau khi cha mẹ ta mất trong một vụ tai nạn, ta cảnh sát đưa đến trại trẻ mồ côi tôi đang ở trong lúc chờ đợi người thân đến đón về.
Lục Dữ Châu là người thân đó. Thiếu niên 16 tuổi tuy còn non nớt vô cùng nghiêm túc sờ soạng kiểm tra cháu trai từ đầu đến chân và quyên góp cho viện trưởng một khoản tiền lớn.
Trước khi lên xe, Lục Dữ Châu đã đồng ý với Lục Nghiễn Chi sẽ giúp tôi. Trước khi rời đi, Lục Nghiễn Chi giờ ngón tay cái lên với tôi.
“Nào, chị Dạng Dạng”
Năm đó, tôi 10 tuổi, Lục Nghiễn Chi 7 tuổi.
15
Tôi đã phải từ bỏ công việc mình thích. Có nghệ sĩ violin tài năng như Tần Dao thay thế, dàn nhạc không hề níu kéo tôi. Người phụ trách hỏi tôi một cách qua loa chiếu lệ về kế hoạch tương lai. Tôi cũng chỉ trả lời cho có.
“Tôi chuẩn bị đi du lịch hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.”
Không ngờ Lục Nghiễn Chi lại tưởng thật. Cũng có thể do ta quá rảnh chăng?
Anh ta đã rất hào hứng chuẩn bị cho chuyến đi này, bằng chứng là mấy chục chiếc vali sắp xếp gọn gàng, mỗi chiếc đều là đồ đôi đã phối sẵn, một của ta, một của tôi.
Khi ra sân bay, tâm trạng tôi vẫn không khá hơn. Lục Nghiễn Chi nghiến răng nhét vé máy bay vào tay tôi rồi kéo tay tôi vào cổng an ninh.
“Lục Dữ Châu tốt đến mức em nhớ mãi không quên hả Sở Dạng?”
“Không tốt.” Tôi cắn môi, lắc đầu.
Biết là không đáng tôi vẫn rất buồn, cảm 5 năm đâu thể bỏ là hết liền đâu. Chỉ buồn hết ngày mai nữa thôi, đó là thời hạn cuối cùng tôi đặt ra cho bản thân.
16
Chuyến đi thực sự rất dài, Lục Nghiễn Chi đã đưa tôi đi khắp châu Âu, là một đường tốt, sự hào hoa, ấm áp và sôi nổi của đã kéo tôi ra khỏi nỗi buồn.
Điểm đến cuối cùng là Iceland.
“Khi đã đến Iceland, chuyện gì cũng không thể ưu phiền nữa.”
Lúc đi bộ trên sông băng, Lục Nghiễn Chi đã bảo vệ tôi từ phía sau. Anh ta ôm eo tôi, đầy quan tâm và nhẹ nhàng : "Sao em không thử quay đầu lại và về phía ?”
Tôi quay đầu, bắt gặp ánh mắt trong veo của Lục Nghiễn Chi, kiên định bình tĩnh và chân thành.
Tôi chợt thấy rung với một người mọi người công nhận là gay.
"Đừng nữa”
Tôi quay mặt, giấu đi những rung trong lòng, đưa ánh mắt hồ băng phía xa.
Từ khi nào Lục Nghiễn Chi không còn gọi tôi là “chị Dạng Dạng” mà gọi thẳng tên tôi, Sở Dạng.
Trong năm giờ đi bộ tiếp theo, Lục Nghiễn Chi hành như thể không có chuyện gì xảy ra. Ai đó cứu chân của tôi với. Nó muốn đình công rồi.
Bạn thấy sao?