Âm Mưu Hoàn Hảo – Chương 1

1

Ngày người trong mộng của Lục Dữ Châu về nước, Lục Dữ Châu đang chuẩn bị tổ chức đám cưới với tôi.

Khi đang cùng nhau viết thiệp mời, hắn rất kinh ngạc khi thấy số điện thoại, rõ ràng là không thể tin : “Có chuyện gì không? Tôi đang rất vui. Không sao.”

Hắn bỏ cây bút xuống bàn và cầm điện thoại đi ra ban công.

Tôi có chút thất thần.

Chưa bao giờ tôi thấy cảm của Lục Dữ Châu d.a.o rõ ràng như . Điều đó tôi lo lắng, mí mắt bên phải giật giật.

Tôi vội lấy lại tinh thần và phát hiện tấm thiệp mời tôi đang viết đã bị viết sai. Đem nó bỏ vào thùng rác, lòng tôi nổi sóng.

Tôi đã từng nghe giọng đó, tôi biết ấy. Lục Dữ Châu không ở nhà viết thiệp mời với tôi nữa, hắn cầm lấy áo khoác rồi vội vã ra cửa.

Tiếng đóng cửa rầm vang tôi giật mình, tim đập nhanh một hồi lâu.

Ngơ ngác về phía cửa, tôi gượng không biết là để tự giễu hay tự an ủi bản thân nữa. Đàn ông mà, khi có rồi thì không còn coi trọng như khi chưa lấy nữa.

Một lúc sau màn hình điện thoại tôi sáng lên, tin nhắn đến.

[Anh có việc gấp, phải đi ra ngoài. Em ngủ trước đi]

[Có chuyện gì hả ?]

2

Đêm đó, Lục Dữ Châu không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi đã đoán trước vẫn cố nuôi hy vọng.

Cất số thiệp cưới đó vào hộp, tôi ổ trên sô pha, không kìm suy nghĩ về chồng sắp cưới và hắn mà không có , Tần Dao.

Vẫn là kịch bản những năm 90, nữ chính của chúng ta vì theo đuổi ước mơ mà lựa chọn du học nước ngoài và chia tay nam chính.

Tôi vẫn không hiểu , với tài sản của Lục Dữ Châu thì việc mua vé máy bay để thường xuyên gặp nhau dễ dàng hơn người khác rất nhiều, đâu phải mỗi lần gặp nhau phải dành dụm nửa năm như trong phim cảm những năm 90 đó nữa đâu. Vậy mà họ lại lựa chọn chia tay đấy. Nhưng mà cũng phải lại, họ không chia tay thì tôi cũng không có cơ hội theo đuổi hắn.

Từ lúc hắn từ chối lời tỏ của tôi cho đến khi hắn chấp nhận nó. Tôi đã mất ba năm với vô số lời tỏ .

Năm thứ năm nhau, hắn cầu hôn tôi. Khi chúng tôi đang chuẩn bị cho hôn lễ, Tần Dao đã trở về.

Lướt điện thoại trong vô thức, tôi thấy vô số trang mạng đưa tin về sự trở lại của Tần Dao. Cũng thấy Lục Dữ Châu đón máy bay và đốt pháo hoa suốt đêm chỉ để đổi lấy nụ của người đẹp.

3

4h sáng, Lục Dữ Châu về đến nhà. Sương đêm thấm vào da thịt hắn, khi hắn chạm vào người tôi khiến toàn thân tôi run lên vì lạnh.

“Em tỉnh rồi sao? Lạnh hả?”

Lục Dữ Châu ôm chặt tôi, cách một lớp chăn, tôi ngửi mùi nước hoa xa lạ, ngọt ngào như vani.

“Anh dậy sớm ?”

"Em ngủ thêm chút nữa đi, đi tắm”

Hôn khóe mắt tôi bằng một đôi môi còn vương hơi lạnh, hắn rời giường đi vào phòng tắm.

Tôi trùm chăn, cảm như chơi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống liên tục. Nước mắt chảy dài xuống gối. Cố gắng tự an ủi bản thân [ít nhất ấy không qua đêm với Tần Dao, đúng không?]

Lúc Lục Dữ Châu tắm xong, tôi cũng đã vỗ về cảm của bản thân. Quay mặt vào tường, tôi cố gắng thở đều giả vờ như mình đang ngủ. Hắn ôm lấy eo tôi, tựa đầu vào cổ tôi cọ qua cọ lại.

“Dạng Dạng em, cực kỳ cực kỳ em.”

4

Tin nóng về Lục Dữ Châu và Tần Dao đã bị hắn xóa. Cô ấy đã trở thành nghệ sĩ violin nổi tiếng. Lần này về nước, ấy đã gia nhập một dàn nhạc nổi tiếng trong nước và sẽ ở lại đây lâu dài. Đây là tất cả tin tức về ấy mà tôi có thể tìm . Bài báo về màn pháo hoa đêm qua cũng biến mất nhanh như vẻ đẹp của pháo hoa.

Lục Dữ Châu vẫn đối xử với tôi như thường ngày, dường như những hành khác thường đêm qua chỉ là ảo giác của tôi. Đám cưới vẫn đang chuẩn bị để diễn ra đúng như kế hoạch ban đầu.

Đến ngày hẹn trước đi thử váy cưới, Lục Dữ Châu đón tôi đến studio. Ở đó, tôi đã gặp Tần Dao.

“Dạng Dạng, để giới thiệu với em, đây là Tần Dao mà trước đây vẫn hay kể cho em.”

Lục Dữ Châu hắn và Tần Dao là học. Nhưng hắn đã quên, tôi biết về mối quan hệ của bọn họ trước đây. Không phải chỉ mình tôi biết, tất cả nhân viên trong cửa hàng váy cưới này đều biết. Họ trực tiếp hay gián tiếp về phía chúng tôi, theo dõi diễn biến mới nhất của "bắn pháo hoa chỉ để em ”.

Tôi hào phóng mỉm bắt tay với ấy.

“Rất vui gặp chị, em đã nghe mọi người kể về chị từ rất lâu rồi, bây giờ mới gặp .”

Tần Dao lớn tuổi hơn tôi, là người solo và diễn chính trong dàn nhạc mà tôi cũng tham gia, về về lý tôi đều nên gọi một tiếng chị.

5

Trước đây, khi bè của Lục Dữ Châu tôi là thế thân của Tần Dao, tôi không tin, ngoại trừ việc đều chơi violin ra thì chúng tôi không có gì giống nhau. Nhưng sau khi gặp chính chủ, tôi phải xác nhận là người đó đúng. Lục Dữ Châu đã biến tôi thành bản sao của ấy.

Hắn thích tôi để tóc dài, đen và thẳng. Từ đó đến nay tôi đã không thử những kiểu tóc khác mà mình thích. Hắn thích tôi mặc quần jeans nên đã lâu rồi tôi không mua những bộ váy xinh đẹp đủ màu sắc sặc sỡ nữa. Ngày này qua tháng khác, hắn dùng để gọt dũa tôi thành bản sao của người hắn thích.

Nhận ra tất cả, tôi vội vàng trốn vào phòng thay đồ, kiềm chế nỗi đau xé lòng và cố gắng điều chỉnh cảm qua từng hơi thở. Tôi không muốn bản thân mất kiềm chế ở nơi công cộng và trở thành trò cho người khác.

Như nhận ra điều gì đó, Lục Dữ Châu vén rèm đi vào, vào mắt tôi rồi quan tâm hỏi.

"Em không sao chứ? Có chuyện gì ?”

"Không, em chỉ muốn nhanh chóng thử váy cưới thôi”

"Vậy sao.”

Hắn ra vẻ cưng chiều tôi lắm. Đấy, hắn cứ hành như thế, sao tôi có thể nghĩ rằng hắn không tôi, sao tôi có thể nghĩ rằng tôi là thế thân của người khác.

Ít nhất, ngay lúc này tôi tin rằng hắn tôi. Nếu không để ý tại sao hắn lại có thể dễ dàng nhận ra cảm của tôi không đúng chứ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...