Hai người liên lạc rất cẩn thận, phần vì Diệp Viên Viên thường xuyên bị chồng bạo hành, phần vì Lục Cảnh Xuyên đã có Thư Vũ.
Hắn không dám hủy cuộc sống hiện tại của mình, và Diệp Viên Viên cũng không dám để chồng biết chuyện, vì Lục Cảnh Xuyên hoàn toàn không thể cưới ta.
Nhìn tấm ảnh người phụ nữ có ba phần giống Thư Vũ, tôi chỉ lạnh lùng tắt máy tính chứa thông tin từ thám tử.
Những điều này chỉ là suy đoán từ các manh mối nhỏ, không có chứng cứ thực tế.
Sau khi tráo con, hai người họ cũng không liên lạc thêm.
Nếu bây giờ tôi với Thư Vũ, với đầu óc đương mù quáng của nó, chắc chắn nó không tin.
Còn chuyện “ly hôn chồng giữ con”, nó lại càng không .
Nghĩ đến đây, tôi quyết định giữ Lục Cảnh Xuyên lại trong công ty, biến hắn thành một nhân viên “vô hình”.
Hắn chỉ cần đúng một việc: khiến Thư Vũ và Đường Đường vui vẻ.
Dù con tôi đã hỏng, chẳng phải còn cháu đó sao?
Công ty mấy năm qua cũng đã ổn định, đến lúc tôi dành tâm sức để bồi dưỡng thế hệ kế tiếp rồi.
Nhân lúc Thư Vũ mới sinh con, tôi lấy lý do bảo Lục Cảnh Xuyên dành thời gian chăm sóc vợ con, âm thầm tước bỏ quyền lực của hắn trong công ty.
“Chuyện công ty con cũng quen rồi, sau này quản lý không cần ngày nào cũng bám sát. Nhân lúc mẹ còn sức, để mẹ chuẩn bị thêm cho các con một ít nền tảng.”
Tôi , và Lục Cảnh Xuyên lập tức hiểu ý.
Gương mặt hắn hiện lên chút bất mãn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo lời tôi.
Quả thật, hắn cũng rất thích dành thời gian bên Đường Đường nhỏ xíu.
Qua ánh mắt hắn khi Đường Đường, dường như hắn đang một ai khác.
Thư Vũ lại ngốc nghếch nghĩ rằng hai cha con họ rất hòa thuận, đứng bên cạnh ngây ngô.
Tôi liếc mắt nó, đẩy cả hai sang một bên, ngồi xuống bên nôi chơi với Đường Đường.
Đường Đường sắp đầy tháng, da trắng mịn màng, đôi mắt to tròn long lanh, gặp ai cũng .
Nhìn cháu đáng thế này, ai mà không thương?
Chỉ tiếc, con của Diệp Viên Viên lại không may mắn như .
Sau khi mang con về quê, ta lấy hết can đảm đòi ly hôn, lại bị chồng đánh cho sống dở chết dở.
Tên chồng ghét bỏ vì ta sinh con , đối xử với ta càng tệ hơn.
Không có nơi nào để trút giận, Diệp Viên Viên đổ tất cả sự thù hận lên đứa con nhỏ.
Đứa trẻ đó thật đáng thương.
Nhưng mà, liên quan gì đến tôi?
Nó đâu phải cháu tôi.
Trong tiệc đầy tháng của Đường Đường, Lục Cảnh Xuyên đeo cho bé một chiếc khóa vàng nhỏ, lại không biết từ đâu lấy ra một bộ quần áo trẻ con đơn sơ, trông như đồ thủ công.
Không cần đoán cũng biết là ai gửi đến.
Thư Vũ cảm đến mức muốn thay ngay bộ đồ đó cho Đường Đường tại chỗ.
Tôi thản nhiên nhận lấy, vứt sang một bên.
“Da trẻ con còn nhạy cảm, con cũng không biết chất liệu này có dị ứng không. Để sau đi.”
Nụ của Lục Cảnh Xuyên cứng lại, miễn cưỡng lên tiếng:
“Nghe mẹ đi.”
Một người mẹ không hiểu rõ, một người cha đầy tính toán.
Làm sao tôi có thể yên tâm giao Đường Đường cho hai người này ?
Thế nên, tôi dứt khoát mua một căn biệt thự lớn, để cả nhà ba người họ sống dưới tầm mắt của tôi.
Thư Vũ từ lâu đã quen ở chung với tôi, chẳng mấy để tâm, còn vô tư với Lục Cảnh Xuyên:
“Mẹ suốt ngày bận rộn, cũng ít ở nhà. Vậy không phải tốt hơn sao?”
“Hơn nữa, cũng đâu có tiền mua nhà cho em.”
Câu chẳng có ý gì, chỉ là lời thật lòng.
Nhưng sắc mặt Lục Cảnh Xuyên lập tức đen như mực.
Tôi thầm trong lòng, bỗng thấy đứa con ngốc nghếch này không phải hoàn toàn vô dụng.
Cứ thế, cả nhà ba người họ chuyển đến ở.
Lúc đầu, Lục Cảnh Xuyên vẫn an phận ở bên mẹ con Thư Vũ. Nhưng dần dà, hắn bắt đầu cảm thấy bất an.
“Mẹ, tuổi mẹ cũng không còn trẻ nữa, nên nghỉ ngơi đi. Hay để con đến công ty phụ mẹ?”
Tôi mỉm lắc đầu:
“Mẹ còn chưa già như con đâu. Mẹ vẫn vài năm nữa, để dành cho các con nhiều hơn. Đến lúc đó, Thư Vũ và Đường Đường sẽ sống tốt hơn.”
“Hơn nữa, ra ngoài gặp khách hàng rất mệt, toàn những người tinh ranh, con không đối phó đâu.”
Tôi cố ý đưa hắn đi dự vài bữa tiệc xã giao.
Mấy người cũ đã tôi nhắc trước, chẳng ai buồn để mắt tới hắn, chỉ tập trung chuyện với tôi.
Dù tôi cố ý nhắc tên Lục Cảnh Xuyên vài lần, họ vẫn chỉ lắc đầu.
Sau vài lần, Lục Cảnh Xuyên bắt đầu nghi ngờ năng lực của chính mình.
Tôi vỗ về hắn:
“Con còn trẻ, việc giao tiếp với những người dày dạn kinh nghiệm không dễ dàng đâu. Đợi thêm vài năm nữa là .”
Và cái “vài năm” đó kéo dài đến 18 năm.
Chương 2
Khi Đường Đường tròn 18 tuổi, tôi tặng nó 10% cổ phần của công ty.
Thư Vũ tôi đầy ấm ức:
“Mẹ thiên vị quá rồi! Con chỉ có 3%, sao Đường Đường lại nhiều như thế?”
Tôi nhẹ nhàng :
“Phần của con cũng chuyển sang cho Đường Đường luôn đi.”
Dù sao giữ trong tay con, cũng chỉ thành tài sản chung của vợ chồng.
Năm đó, Thư Vũ lén lút đăng ký kết hôn, tôi còn chưa kịp thỏa thuận phân chia tài sản trước hôn nhân cho nó.
Thư Vũ chẳng bận tâm, :
“Con cái của con thì cũng là của Đường Đường thôi mà.”
Nó chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng thiếu tiền, nên chẳng để ý đến mấy thứ này.
Nhưng Lục Cảnh Xuyên thì khác.
Hắn nhíu mày, nghiêm túc với Đường Đường:
“Bà nội cho con nhiều cổ phần như , con đừng coi đó là trò .”
Đường Đường hì hì đáp lại, rồi nhảy vào lòng tôi nũng nịu:
“Bà nội ơi, tuần sau sinh nhật con, con muốn mời bè đến nhà tổ chức tiệc!”
Chuyện của giới trẻ tôi không hiểu lắm. Nhưng Đường Đường sắp vào công ty rèn luyện, cứ để nó tận hưởng trước đã.
Tôi gật đầu đồng ý, dặn thư ký chuẩn bị những thứ Đường Đường thích nhất.
“Con muốn gì, bà nội đều ủng hộ. Con là cháu duy nhất của bà mà.”
Ban đầu tôi nghĩ, chuyện của bọn trẻ tôi sẽ không can thiệp.
Nhưng bất ngờ lại ập đến quá nhanh.
Buổi tối, tôi đang việc ở tầng ba thì dưới vườn, nơi Đường Đường đang tổ chức tiệc sinh nhật với bè, bỗng xảy ra chuyện.
Bà giúp việc Lưu vội vã chạy lên, lo lắng báo:
“Chủ tịch Kỷ, có chuyện rồi!”
Đường Đường từ nhỏ học giỏi, tính hoạt bát, hòa đồng với bè.
Nhưng lần này, nó lại xô xát với người khác.
Khi tôi xuống đến nơi, cậu nhóc nhà họ Thẩm đứng bên hồ bơi, trên tay ôm một toàn thân ướt sũng, lạnh đến run rẩy.
Cậu ta tức giận Đường Đường, giọng mỉa mai châm chọc:
“Em đẩy Gia Lam xuống hồ đã đành, ấy khó khăn lắm mới leo lên , mà em còn đánh ấy?”
“Kỷ Tiểu thư, em có thể quan tâm đến mạng sống của người bình thường một chút không?”
Cô kia đôi mắt đỏ hoe, giọng yếu ớt đầy cứng cỏi:
“Tiểu thư Kỷ, tôi tuy nghèo, không thua kém ai. Làm ơn tôn trọng tôi.”
Thấy tôi xuất hiện, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, cắn môi tiếp:
“Chủ tịch Kỷ, đây là cách gia đình ngài đối xử với khách mời sao? Nghe danh ngài tung hoành thương trường, là người công minh và hòa nhã, sao lại có người thừa kế như ?”
Lời này đầy ý tứ chỉ trích, khiến mọi người xung quanh không khỏi rùng mình.
Tôi Đường Đường, mắt nó hoe đỏ, chắc vì lời của cậu nhóc nhà họ Thẩm.
Thẩm Bồi Châu là từ nhỏ của Đường Đường, thường ngày chưa từng nặng lời với nó.
Tôi giữ bình tĩnh, đáp lời:
“Tôi chỉ thấy, ở tiệc sinh nhật của Đường Đường, trên đất của nhà họ Kỷ, cậu đang bắt nạt cháu tôi.”
Bạn thấy sao?