9
Trình Dương tận dụng ánh sáng yếu ớt từ đèn pin, cầm lấy bình chữa cháy ở góc phòng.
"Hứa Lộ, sống như thế này chỉ thêm đau khổ. Tôi cho một cái kết nhanh gọn."
Lời vừa dứt, biệt thự vốn mất điện đột nhiên sáng rực lên.
Mọi người giật mình, Trình Dương hơi dừng tay, rồi không chút do dự giáng bình chữa cháy xuống đầu Hứa Lộ.
Ba nhát, gương mặt Hứa Lộ hoàn toàn biến dạng.
Lúc này, ấy thực sự c//hế//t hẳn.
"Xử lý thi thể thế nào đây?"
Chu Nam Tùng ôm tôi vào lòng, hờ hững hỏi:
"Các cậu tự lo đi, đừng để tôi phải nhúng tay."
Giang Lộ Hồi mỉm : "Yên tâm, chuyện nhỏ."
Dù Hứa Lộ không dễ giải quyết như cùng phòng của Lý Vi, cũng không quá phiền phức.
Nhà họ Hứa chỉ cần nhận phần tài nguyên vừa ý, tất nhiên sẽ không truy cứu.
Tầng lớp thượng lưu luôn có cách giải quyết của họ.
Mỗi người đều có giá của mình, chỉ khác nhau là cao hay thấp mà thôi.
Giang Lộ Hồi kéo thi thể Hứa Lộ đi, Trình Dương lấy dụng cụ lau sạch vết máu trên sàn.
"Không biết Lý Vi chạy đâu rồi. Mưa lớn thế này, ấy đừng để bị cảm hay bị thương."
Chu Nam Tùng cầm hộp thuốc, băng bó vết thương cho tôi.
Tôi không nhịn mà muốn , huống này thật quen thuộc.
Anh ta thành thạo băng bó cho tôi, hoàn toàn phớt lờ những vết sẹo cũ trên tay tôi.
Đúng , những vết thương này, chẳng phải do ta sắp đặt sao?
"Đau không?"
Tôi lắc đầu: "Không đau, em quen rồi."
Tay Chu Nam Tùng thoáng khựng lại.
Ánh mắt có chút áy náy khó nhận ra: "Sau này sẽ không thế nữa, Tiểu Du. Anh sẽ bảo vệ em, em sẽ không phải chịu tổn thương nào nữa."
Tôi mỉm , không gì.
"Đúng , tôi cũng nghĩ sẽ không như thế nữa."
Ánh mắt tôi khẽ liếc về phía tủ rượu. Ánh đèn đỏ mờ nhạt hắt lên, một chiếc camera đang việc một cách cần mẫn.
—-----
Tầng một đã dọn dẹp sạch sẽ, điện thoại vẫn không có tín hiệu.
May mà điện đã có.
"Nam Tùng, em hơi sợ."
Chu Nam Tùng vỗ vai tôi để trấn an.
"Chúng ta lên lầu trước, mọi người tự nhiên nhé."
"Nếu có tín hiệu, nhớ gọi người đến xử lý hậu quả."
Giang Lộ Hồi gật đầu, ngắn gọn: "Yên tâm."
Trình Dương ra màn mưa, do dự một lúc rồi lo lắng : "Tôi ra ngoài tìm Lý Vi."
Tôi nghiêng đầu ta: "Trình Dương, với Lý Vi thân nhau thật đấy."
Ánh mắt của Giang Lộ Hồi tối sầm lại.
Có những người đàn ông, chẳng hạn như Giang Lộ Hồi, luôn có tiêu chuẩn kép.
Anh ta có thể lăng nhăng sau lưng Lý Vi, nếu Lý Vi có người khác, ta sẽ cực kỳ giận dữ.
Tôi giả vờ vô cảm thán: "Lý Vi chắc bây giờ đang sợ lắm, tìm ấy thì nhớ an ủi ấy thật tốt nhé."
Giang Lộ Hồi liếc Trình Dương, ánh mắt đầy suy tư.
"Tôi sẽ đi tìm."
Anh ta đương nhiên lo sợ Trình Dương nhân cơ hội mà chen vào. Nếu Lý Vi chọn Trình Dương, Giang Lộ Hồi sẽ không thể tìm một có gia cảnh tốt như nữa.
Trình Dương quay lại, liếc Giang Lộ Hồi.
"Giang Lộ Hồi, nếu không phải tại cậu lăng nhăng, Lý Vi sẽ không phải mang tội gi//ết người."
"Anh tự lo cho mình đi."
Giang Lộ Hồi lạnh, mang theo chút đắc ý: "Chuyện của tôi và vị hôn thê của tôi, không cần cậu bận tâm."
Trình Dương tức giận tiến lên một bước, không dám ra tay.
Anh ta chỉ dám bắ//t nạ/t những kẻ yếu thế mà thôi.
Giang Lộ Hồi thở dài, bước vào màn mưa.
Trình Dương đứng đó một lúc, rồi khẽ: "Tôi cũng ra ngoài tìm ấy."
Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại tôi và Chu Nam Tùng.
"Xin lỗi, Tiểu Du."
Anh ngồi xuống trước mặt tôi, ánh mắt tràn ngập sự áy náy: "Vốn dĩ hôm nay muốn để lại cho em một kỷ niệm đẹp nhất, không ngờ lại thành ra thế này."
"Chờ mọi chuyện ở đây xử lý xong, sẽ đưa em đến Maldives để cầu hôn lại, không?"
"Không sao đâu."
"Hôm nay với em, đã là một kỷ niệm khó quên rồi."
Tôi mỉm nhẹ.
Maldives, đúng là một nơi tuyệt đẹp, Chu Nam Tùng sẽ không có cơ hội đến đó nữa.
Bạn thấy sao?