Âm Mưu Cứu Rỗi [...] – Chương 4

4

 

Chu Nam Tùng đẩy mạnh Trình Dương ra, nắm tay tôi.

 

Tôi cúi đầu, mắt ngấn lệ, khẽ run rẩy.

 

"Không sao, có ở đây."

 

Chu Nam Tùng vỗ vai tôi, rồi mở cánh cửa không khóa.

 

Bên trong, Lý Vi và Hứa Lộ đang lao vào đánh nhau.

 

Giang Lộ Hồi cố gắng kéo hai người ra không biết phải sao.

 

Cuối cùng, Trình Dương và Chu Nam Tùng phải xông vào mới tách họ ra. Tôi đứng bên cạnh cửa, dấu son trên mặt Giang Lộ Hồi, khẽ nhếch môi .

 

Không ai để ý, giữa cơn bão gió mưa gầm thét, có người vừa dùng mã số mở cánh cửa lớn của biệt thự.

 

Lý Vi lên lầu, vừa vặn bắt gặp Hứa Lộ và Giang Lộ Hồi hôn nhau.

 

Tình giữa và Hứa Lộ chấm dứt tại chỗ.

 

Khi bị tách ra, Lý Vi chỉ vào Hứa Lộ: "Hứa Lộ, mày muốn c//hế//t đúng không?"

 

Hứa Lộ gần như bật khóc: "Vi Vi, cậu đừng hiểu lầm."

 

Nghe , Lý Vi càng tức giận, lao tới tát Hứa Lộ hai cái.

 

"Lý Vi!"

 

Giang Lộ Hồi nhíu mày kéo lại: "Thôi nào, đừng loạn nữa."

 

Lý Vi tức đến đỏ cả mắt: "Anh quát tôi? Anh vì con khốn này mà quát tôi?"

 

"Cút đi! Hứa Lộ, cút ra ngoài!"

 

"Trời mưa lớn thế này, ta đi đâu ?"

 

Hứa Lộ bị tát, có lẽ nghĩ rằng không còn đường lui, ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ:

 

"Tôi chưa bao giờ muốn hoại hai người."

 

Cô liếc Giang Lộ Hồi, ánh mắt tràn đầy u buồn: "Tôi chỉ muốn chào tạm biệt."

 

"Im miệng!"

 

Trình Dương gầm lên: "Hứa Lộ, mày cũng là con khốn. Vi Vi đối xử với hai người thế nào, mà hai người lén lút sau lưng ấy."

 

"Giang Lộ Hồi, mày không thấy hổ thẹn với Vi Vi sao?"

 

Tôi đứng ở cửa, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, tách nhau ra bình tĩnh lại đi."

 

"Đúng , mọi người tách ra bình tĩnh một chút."

 

Chu Nam Tùng đẩy Hứa Lộ đi, ra hiệu Trình Dương đưa Lý Vi rời khỏi.

 

Trình Dương kéo Lý Vi ra ngoài, trước khi đi còn lạnh lùng liếc tôi một cái.

 

Tôi đáp lại bằng một nụ .

 

Rất giận đúng không?

 

Đây mới chỉ là món khai vị thôi.

 

—---

 

Giang Lộ Hồi ngồi ở tầng dưới, khuôn mặt đầy phiền muộn.

 

Chu Nam Tùng ngồi bên uống với ta vài ly rượu, trong khi Trình Dương thì ngồi một góc, sắc mặt lạnh như băng.

 

"Giang Lộ Hồi, chuyện gì xảy ra với cậu ?"

 

Giang Lộ Hồi nhíu mày: "Hứa Lộ mang thai rồi."

 

"Cái gì?"

 

Trình Dương đập mạnh ly rượu xuống bàn: "Kêu ta thai đi là xong."

 

Giang Lộ Hồi cũng bắt đầu mất bình tĩnh trước lời lẽ của Trình Dương: "Đừng tưởng tôi không biết cậu thích Lý Vi."

 

"Nhà họ Lý không để mắt tới cậu đâu, thích cũng vô ích."

 

"Chuyện của chúng tôi không tới lượt cậu xen vào."

 

Trong số những người ở đây, thân phận của Hứa Lộ là thấp kém nhất. Cô là con nuôi của nhà họ Hứa, và lý do họ nhận nuôi chỉ là để sau này có thể gả với một cái giá tốt.

 

Tiếp theo là Trình Dương, con riêng của nhánh thứ hai nhà họ Trình. Anh ta không thừa kế gia sản và cũng chẳng công nhận.

 

Anh ta thích Lý Vi, rõ ràng Lý Vi không bao giờ có thể gả cho .

 

Cái vòng xã hội này vô cùng thực dụng. Họ trông như những người thân quen lâu năm, mối quan hệ lại phức tạp và đầy rẫy lỗ hổng.

 

Trình Dương tức giận đập vỡ ly rượu.

 

Tôi giả vờ bị giật mình, vội vàng đứng lên đổ chai rượu cuối cùng trên bàn.

 

Rượu chảy tràn ra sàn, những mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe.

 

"Ôi, xin lỗi, xin lỗi."

 

Tối nay, trong biệt thự không có người giúp việc. Tôi vội vã đi lấy cây lau nhà và chổi để dọn dẹp mảnh vỡ.

 

"Để ."

 

Chu Nam Tùng cầm lấy cây chổi, kiên nhẫn thu dọn.

 

Nhìn bóng lưng , tim tôi khẽ co lại một chút.

 

Những năm qua bên nhau, Chu Nam Tùng luôn đối xử rất tốt với tôi.

 

Tốt đến mức tôi quên mất rằng, thực ra chẳng khác gì một bọn với Giang Lộ Hồi.

 

Làm sao tôi có thể coi những kẻ như là sự cứu rỗi chứ?

 

Chu Nam Tùng dọn xong, bảo Trình Dương và Giang Lộ Hồi hạ hỏa.

 

"Quen nhau bao nhiêu năm rồi, đừng vì mấy chuyện này mà cãi nhau."

 

"Thôi tự ai bình tĩnh lại đi."

 

"Lộ Hồi, cậu không giống tôi. Cậu nhất định phải cưới Lý Vi, và cũng phải ấy. Hiểu chứ?"

 

Giang Lộ Hồi nhếch môi: "Yên tâm."

 

Trình Dương hừ lạnh một tiếng, tự mình bước lên lầu.

 

Trước khi đi, quay lại liếc tôi một cái: "Chu Nam Tùng, cậu đừng c//hế//t dưới tay phụ nữ."

 

"Trình Dương, đừng có năng linh tinh."

 

"Hôm nay các người ầm lên thế này, có nghĩ đây là ngày tôi cầu hôn với Tiểu Du không?"

 

"Mẹ kiếp, một lũ ngu!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...