3
Chu Nam Tùng giục tôi nhanh chóng: "Không sao đâu, mưa to thì ở lại thêm một đêm, dù sao đây cũng là biệt thự của nhà ."
Tôi nhẹ: "Được thôi."
Ngày mai, sẽ không còn ai sống sót rời khỏi đây.
Quanh bàn, Lý Vi ngồi cạnh Giang Lộ Hồi. Hai người vừa mới đính hôn, cảm mặn nồng.
Ở phía bên kia, Hứa Lộ lại có chút thất vọng.
Đương nhiên là thất vọng rồi, vì hồi cấp ba, Hứa Lộ đã từng thai cho Giang Lộ Hồi.
Nhưng tiếc rằng Giang Lộ Hồi không cưới , người công nhận là chính thức của ta luôn là Lý Vi.
Trò vua chúa, đúng là một trò chơi thú vị.
Tôi nhận lấy bộ bài, rút ra các lá bài Joker và bài số.
Người rút lá Joker sẽ trở thành vua trong lượt đó và có thể chỉ định người khác thực hiện một nhiệm vụ.
Có lẽ Chu Nam Tùng không biết, tôi là một cao thủ chơi bài.
Tôi cẩn thận xáo trộn bài, để mọi người lần lượt rút bài.
Lượt đầu tiên, người rút Joker là Trình Dương. Anh ta nhạt và đưa ra một trò chơi vô thưởng vô .
"Trình Dương giờ không còn như trước nữa, nghĩ ra trò gì mà tệ ."
Lý Vi hì hì và chuẩn bị xáo bài, tôi giành lấy.
"Để tôi xáo bài cho."
Lượt thứ hai, tôi bình thản rút lá Joker.
"Học sinh ngoan sẽ nghĩ ra trò gì đây?"
Tôi cong môi , chỉ vào các lá bài:
"Tôi chọn người số ba và số bốn, lên nhà vệ sinh tắt đèn đứng đó trong mười phút."
Số ba là Giang Lộ Hồi, số bốn là Hứa Lộ.
"Trò gì đây, lớn thế này rồi ai còn sợ bóng tối chứ?"
Trình Dương bĩu môi, không hiểu nổi.
Giang Lộ Hồi và Hứa Lộ đứng dậy, cùng nhau đi lên lầu.
Chờ đến khi họ khuất dạng ở góc cầu thang, tôi mới bổ sung một điều thứ hai:
"Năm phút sau, người số một sẽ lên chụp hình số ba và số bốn."
Số một là Lý Vi.
Lý Vi không hề biết gì về mối quan hệ rắc rối giữa Hứa Lộ và Giang Lộ Hồi. Cô toàn tâm toàn ý Giang Lộ Hồi, coi Hứa Lộ là người vô .
Tôi chai rượu trên bàn, rót phần còn lại vào ly mình.
Lặng lẽ chờ năm phút.
Trình Dương liếc tôi đầy suy tư, không gì.
Năm phút sau, Lý Vi cầm điện thoại lên lầu, Trình Dương mới thừa lúc Chu Nam Tùng không ý, lạnh lùng cảnh cáo tôi:
"Tống Du, đừng có khôn lỏi."
Tôi nép vào lòng Chu Nam Tùng: "Trình Dương, gì ?"
Chu Nam Tùng quay đầu lại: "Sao thế?"
Trình Dương nhạt: "Không có gì, chỉ là thấy cậu thay đổi nhiều quá."
Chu Nam Tùng tặc lưỡi: "Giờ không bắ//t nạ/t Tiểu Du nữa đâu."
"Làm sao mà , hồi đó đâu chẳng nghe cậu chỉ huy."
"Tiểu Du, em cũng đừng sợ nữa, hồi đó chỉ là giả vờ bắ//t nạ/t em thôi."
"Vâng, em không sợ."
Không lâu sau, từ trên lầu vang lên tiếng thét và tiếng mắng chửi của Lý Vi.
"Con khốn Hứa Lộ!"
Nghe , mọi người dưới lầu hối hả chạy lên.
Tôi đi cuối cùng, phía trước, Trình Dương ngoảnh lại, ánh mắt lạnh lẽo thoáng qua một tia hiểm độc.
"Cô đã gì?"
Tôi ra vẻ ngây thơ: "Trình Dương, thật đáng sợ."
"Tống Du, đừng tưởng rằng Chu Nam Tùng thích thì có quyền lên mặt."
"Tôi gi//ết dễ như đập một con kiến, đừng có chọc giận Lý Vi."
Tôi nhếch mép , ánh mắt đầy ác ý: "Cứ thử xem."
"Con khốn!"
Trình Dương gầm lên, giơ tay định đánh tôi.
Nhưng bị Chu Nam Tùng kéo lại từ phía sau: "Trình Dương!"
"Đừng có bắ//t nạ/t người của tôi trước mặt tôi."
Trình Dương lạnh: "Cô ta chỉ là một con điếm, tôi đánh c//hế//t ta cũng đáng đời."
"Cậu đừng quá đáng!"
Bạn thấy sao?