Âm Mưu Cứu Rỗi [...] – Chương 13

13

 

Tôi đã sống trong đau khổ suốt nhiều năm, chờ ba ngày để biết câu trả lời, tôi có thể đợi .

 

Con người luôn yếu đuối. Trong ba ngày này, tôi từng hy vọng rằng Đường Hướng Quân dối và Chu Nam Tùng không lừa tôi.

 

Không phải vì tôi ta, mà bởi ý nghĩ rằng tôi đã chung sống với kẻ c//hế//t cha mẹ mình bao năm nay, thậm chí còn dẫn ta đi tảo mộ mỗi năm, khiến tim tôi đau đớn như bị dao cắt.

 

Nhưng rõ ràng, Đường Hướng Quân mới là người đúng.

 

Chu Nam Tùng và những người đó đều cùng một giuộc.

 

Đường Hướng Quân với tôi rằng ta đã chuẩn bị một kế hoạch trả thù hoàn hảo cho những người này.

 

"Chu Nam Tùng không có thù với tôi. Tôi sẽ để ta lại cho em."

 

"Vậy thì không gì tốt hơn."

 

Đường Hướng Quân căm ghét nhất là Lý Vi.

 

Anh từng có một người cùng lớn lên ở trại trẻ mồ côi, họ nhau rất sâu đậm, thậm chí còn thi đỗ cao học cùng một giáo sư. Lẽ ra, có thể sống hạnh phúc mãi mãi.

 

Nhưng – Đường Ý – chính là người cùng phòng xấu số bị ép nhảy lầu của Lý Vi.

 

Đường Hướng Quân kể rằng khi ấy, Đường Ý đã cầu xin Lý Vi tha cho mình về, Lý Vi và Hứa Lộ coi những giọt nước mắt của là một loại thú vui.

 

"Chỉ là một đứa trẻ mồ côi, c//hế//t thì c//hế//t thôi."

 

Nếu Đường Ý không có trai là thiên tài như Đường Hướng Quân, mãi mãi sẽ không có cơ hội minh oan.

 

"Thế giới này chưa bao giờ công bằng với những người như chúng ta."

 

"Thù có chủ, nợ có đầu, ai Tiểu Ý thì kẻ đó đáng phải c//hế//t."

 

Tôi và Đường Hướng Quân cùng nhau lôi bốn kẻ chẳng khác gì xác c//hế//t vào xe.

 

Chiếc xe là của Giang Lộ Hồi, chính ta lái lên đây.

 

Thật nực , nếu không phải vì Chu Nam Tùng coi tôi là một kẻ ngốc, hôm nay mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ như .

 

Tôi không muốn có quá nhiều người lạ mặt ở đây, thế là hôm nay trong biệt thự thậm chí không có lấy một vệ sĩ.

 

Nhiều hành vi bất nghĩa, tất tự diệt.

 

—----

 

Đường Hướng Quân là một thiên tài máy tính.

 

Ban đầu, và Đường Ý hoàn toàn có thể tự mình sống một cuộc đời hạnh phúc.

 

Nhưng tất cả đã bị Lý Vi hủy hoại.

 

"Tống Du, tôi không định sống nữa."

 

"Nhưng thì khác. Trong đoạn ghi hình vừa rồi, không lộ mặt. Khi những kẻ này c//hế//t đi, vẫn có một tương lai mới mẻ."

 

Anh thực sự là một người rất tốt bụng.

 

"Tự hủy diệt bản thân là cách ngu ngốc nhất."

 

Đường Hướng Quân đẩy gọng kính: "Nếu Tiểu Ý biết tôi như thế này, chắc chắn sẽ mắng tôi."

 

Anh trói tôi ngồi một bên, sau đó xách một xô nước đá hất thẳng vào người mấy kẻ kia.

 

Trên đường đi, chúng tôi đã kiểm tra hết người của bốn kẻ đó, đảm bảo không ai có thiết bị định vị nào.

 

"Tôi không nghĩ kẻ thù của tôi và Tiểu Ý chỉ là mấy tên công tử bột này. Chính những kẻ tạo ra ô dù cho họ hoành hành mới là nguồn cơn của mọi tội lỗi."

 

"Muốn trả thù, tôi phải nhổ tận gốc tất cả bọn chúng."

 

Trong sự hỗn loạn, Lý Vi từ từ tỉnh lại.

 

Một lát sau, ta hét lên thất thanh.

 

Đường Hướng Quân không lời nào, đá ta lăn qua một bên.

 

"Hét cái gì?"

 

Lý Vi chưa từng chịu khổ đến . Cô ta giãy dụa một lúc, rồi vừa khóc vừa đáp: "Tôi là Lý Vi."

 

Đường Hướng Quân cầm lấy điện thoại của ta, bấm vài thao tác. Chiếc điện thoại vốn không có tín hiệu giờ đã hoạt trở lại.

 

Anh mở tài khoản mạng xã hội của Lý Vi và bật chế độ phát trực tiếp.

 

Nhờ Lý Vi là một hot girl mạng, vừa mới bắt đầu phát sóng đã có hàng loạt người vào xem.

 

【Ồ? Chị Vi mở livestream à? Đây là đâu ?】

 

【Cười c//hế//t mất, cosplay người tiền sử à?】

 

【Sao tôi cảm giác có gì đó không đúng nhỉ?】

 

Điện thoại đặt ở một góc khéo léo, Lý Vi trong cơn mơ hồ không nhận ra tài khoản của mình đang phát trực tiếp.

 

Đường Hướng Quân kéo một chiếc ghế ngồi xuống, bình thản chờ ba người còn lại tỉnh dậy.

 

"Lý Vi, còn nhớ Đường Ý không?"

 

Lý Vi thoáng sững lại, ánh mắt lảng tránh: "Anh là ai?"

 

"Anh có biết bố tôi là ai không? Anh muốn gì, tiền hay đồ vật? Tôi đều có thể thỏa mãn ."

 

Lúc này, Đường Hướng Quân lại khẽ .

 

Anh lắc đầu: "Tôi chẳng cần gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi vài câu."

 

"Đường Ý c//hế//t như thế nào."

 

Lý Vi gượng gạo đáp: "Nhảy lầu—"

 

Đường Hướng Quân lập tức cắm con dao vào mu bàn tay của Lý Vi: "Nói tiếp đi."

 

Lý Vi hét lên, tay bị ghim xuống đất, đau đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

 

"Lý Vi, nghĩ cho kỹ rồi hãy . Không thì nhát dao tiếp theo không chắc sẽ đâm vào đâu đâu." 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...