Âm Mưu Cứu Rỗi [...] – Chương 12

12

 

Giang Lộ Hồi vội vàng chạy vào nhà, ta cũng bị thương.

 

Nhưng trước khi kịp gì, đã phải đối mặt với ánh mắt điên cuồng và méo mó của Trình Dương, cùng với một con dao sáng loáng.

 

"Á!"

 

Giang Lộ Hồi chỉ kịp giơ tay lên đỡ, lập tức bị Trình Dương chém một nhát vào cổ tay, máu bắn tung tóe.

 

Anh ta vốn đã bị thương, giờ đây không phải đối thủ của Trình Dương, chỉ biết loạng choạng né tránh.

 

"c//hế//t tiệt, Chu Nam Tùng, mau lại đây giúp tôi."

 

"Trình Dương phát điên rồi, cậu không thấy sao!"

 

Chu Nam Tùng đứng trên bậc thang, mặt mày khó coi.

 

Anh ta không muốn mạo hiểm, cũng không thể Giang Lộ Hồi gặp chuyện.

 

Hiện tại, Lý Vi không biết đã đi đâu. Nếu Giang Lộ Hồi cũng gặp chuyện, ta sẽ không xử lý .

 

Giang Lộ Hồi khác Hứa Lộ, ta là người thừa kế nhà họ Giang. Nếu thật sự xảy ra chuyện trên địa phận của Chu Nam Tùng, không phải chuyện dễ dàng mà giải quyết.

 

Anh ta buộc phải giúp Giang Lộ Hồi.

 

Chu Nam Tùng chọn đúng thời điểm, tiếp cận Trình Dương từ phía sau.

 

Khi ta đến gần Trình Dương, tôi đột nhiên hét lên:

 

"Có người!"

 

"Nam Tùng, cẩn thận!"

 

Trình Dương nhanh chóng quay đầu lại, và Chu Nam Tùng bị bất ngờ, lĩnh trọn một nhát dao vào ngực.

 

Giang Lộ Hồi nhân cơ hội đá bay con dao trong tay Trình Dương.

 

Chu Nam Tùng nén đau, cùng Giang Lộ Hồi khống chế Trình Dương.

 

Giang Lộ Hồi, trong trạng thái không ổn định vì đã uống rượu, sau khi khiến Trình Dương mất khả năng phản kháng, liền mạnh vào đầu ta. Sau khi Trình Dương gần như bất tỉnh, ta đạp mạnh lên cánh tay bị gãy của Trình Dương.

 

"c//hế//t tiệt, dám đòi gi//ết tao."

 

"Mày không biết mình là cái thá gì sao? Anh mày năm ngoái buôn lậu tám mươi triệu cổ vật, đi qua con đường của nhà tao. Mày dám vào tao, không biết tự lượng sức mình à?"

 

Chu Nam Tùng thấy Giang Lộ Hồi tự mình xử lý , lùi lại vài bước.

 

Anh ta quay đầu, có vẻ hơi nghi hoặc, vẫn cố gượng : "Tiểu Du, không sợ chứ?"

 

Nhưng tôi không trả lời, chỉ kinh hãi về phía cửa chính.

 

Chu Nam Tùng hơi khựng lại, rồi cũng quay đầu theo.

 

Anh ta định gì đó, không kịp.

 

Tại cửa biệt thự, một người bước vào, toàn thân ướt đẫm, tay cầm một thanh sắt dài.

 

Người đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng bình thường, giống như một cậu học sinh không nổi bật mà có thể gặp ở trường.

 

Anh ta nâng thanh sắt, nhanh chóng đánh gục cả ba người bị thương.

 

Sau đó, ta kéo Lý Vi đang bất tỉnh trong tủ rượu ra, đồng thời tháo chiếc camera bên cạnh.

 

"Tiểu Du, vở kịch hay tiếp theo, em muốn cùng thưởng thức chứ?"

 

"Tất nhiên rồi."

 

—-----

 

Thực tế, tôi không phải đến hôm nay mới biết Chu Nam Tùng là kẻ đứng sau việc tôi bị bắ//t nạ/t ngày xưa.

 

Ba ngày trước, tôi nhận tin nhắn từ Đường Hướng Quân.

 

Anh ta rằng, kẻ gián tiếp c//hế//t cha mẹ tôi chính là trai tôi.

 

Thậm chí, ta còn gửi cho tôi một đoạn ghi âm.

 

Đó là giọng của Chu Nam Tùng.

 

Anh ta : "Cha mẹ Tống Du c//hế//t cũng tốt. Cô ấy không còn chỗ dựa, tôi chẳng phải dễ ra tay hơn sao."

 

Trình Dương đáp: "Tống Du gặp phải cậu, đúng là xui xẻo tám kiếp."

 

Chu Nam Tùng : "Tôi sau này đối xử tốt với ấy chẳng phải là à."

 

Trong đoạn ghi âm còn có giọng của Lý Vi: "Con người ta không thể không bỏ ra gì mà đòi có tất cả. Tống Du, một con bé nghèo kiết xác, lấy Chu Nam Tùng thì mất cha mẹ có sao đâu? Có lẽ cha mẹ ta không có phúc, con vừa phát đạt thì gặp tai nạn xe, thật đáng thương."

 

Phần sau, tôi không nghe tiếp.

 

Nhưng lúc đó, tôi không lập tức tin Đường Hướng Quân.

 

Chu Nam Tùng rằng ba ngày sau sẽ dành cho tôi một bất ngờ lớn. Anh ta đó sẽ là bước ngoặt cho cảm của chúng tôi.

 

Đường Hướng Quân thì với tôi rằng, Chu Nam Tùng đã liên lạc với những kẻ gián tiếp ra cái c//hế//t của cha mẹ tôi và hẹn gặp tại biệt thự trên núi ba ngày sau. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...