Âm Mưu Cứu Rỗi [...] – Chương 11

11

 

Trình Dương quay lại, nửa khuôn mặt nhuộm đầy máu, mũi dao khua loạn về phía trước.

 

"Chu Nam Tùng! Tôi biết cậu và Giang Lộ Hồi đều coi thường tôi."

 

"Các cậu chẳng phải đều nghĩ mình là những cậu chủ nhà giàu sao?"

 

"Hứa Lộ cũng dám coi thường tôi, ta là cái thá gì chứ."

 

Trình Dương đã hoàn toàn mất trí, lời không đầu không cuối.

 

Tôi liếc đống chai rượu rỗng trên bàn, khóe môi khẽ nhếch.

 

Loại thuốc thử nghiệm mới từ phòng thí nghiệm, có thể rối loạn tinh thần và khiến người sử dụng rơi vào trạng thái cuồng loạn.

 

Có vẻ như nó đã phát huy tác dụng.

 

—-----

 

Trình Dương đứng ở cửa, cầm dao, điên cuồng đến mức dường như không còn cảm nhận đau đớn.

 

Anh ta liên tục về những ấm ức mà mình đã chịu đựng trong những năm qua, thậm chí để lộ ra nhiều chuyện thâm cung bí sử.

 

Tôi tựa vào người Chu Nam Tùng, giả vờ sợ hãi mà quay mặt đi.

 

"Đừng sợ."

 

Chu Nam Tùng kéo tôi từ từ lùi lại, sợ rằng Trình Dương trong trạng thái thần trí không rõ ràng sẽ chúng tôi.

 

Anh ta không lo tôi nghe những chuyện này, bởi trong mắt Chu Nam Tùng, tôi là một phần của .

 

Tôi sắp trở thành vợ ta, sẽ sớm bước vào vòng xoáy bẩn thỉu và mục nát của họ.

 

"Nam Tùng, em không?"

 

Tôi đột nhiên hỏi nhẹ.

 

Chu Nam Tùng ngạc nhiên quay lại: "Sao tự dưng hỏi , không em thì ai?"

 

"Tiểu Du, để có em, đã phải trả giá rất nhiều."

 

"Em biết không, ban đầu cũng định liên hôn."

Tôi khẽ nhếch môi, nhẹ.

 

"Đúng , chúng ta đi đến hôm nay thật không dễ dàng."

 

Tôi ngẩng đầu vào mắt ta. Ánh mắt của ta chứa đầy cảm, lúc này chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm vô cùng.

 

Trên thế giới này có rất nhiều loại , và có rất nhiều cách thể hiện, tuyệt đối không phải là tổn thương người khác dưới danh nghĩa .

 

Chu Nam Tùng không tôi, ta chỉ đang thỏa mãn cảm giác khoái lạc của bản thân.

 

Anh ta muốn gì thì phải có bằng , bất chấp mọi thủ đoạn.

 

Khi mới bắt đầu theo đuổi tôi, tôi đã từ chối ta.

 

Anh ta rằng không sao, sẽ dùng chân để cảm hóa tôi.

 

Nhưng thực tế, ta chẳng có chút chân nào. Anh ta và những người kia đều là những kẻ điên, là súc sinh, hoàn toàn không hiểu là gì. Họ chỉ biết coi việc chiếm đoạt và tổn thương người khác là cách để thể hiện cảm.

 

Bạn nghĩ rằng những người như thế có thể thật lòng sao?

 

Không bao giờ. Đối với họ, chỉ là chiến lợi phẩm, là một xác c//hế//t treo trên vỏ kiếm để khoe khoang.

 

Tôi quay sang Trình Dương, ánh mắt thoáng lóe lên chút khoái cảm.

 

Đây là một cuộc trả thù đã bị trì hoãn nhiều năm, may mắn vẫn chưa muộn.

 

Trình Dương lúc này đã mất dần lý trí, không còn suy nghĩ rõ ràng.

 

Chu Nam Tùng nhận ra điều bất thường, kéo tôi lùi lại đến cầu thang.

 

Anh ta cố gắng liên lạc với Giang Lộ Hồi, bật tắt điện thoại nhiều lần, không thể gửi bất kỳ tin nhắn nào.

 

"Giang Lộ Hồi đang cái quái gì ."

 

Lúc này, ngay cả Chu Nam Tùng cũng bắt đầu tin rằng chính Giang Lộ Hồi đã mù mắt Trình Dương.

 

Dù sao thì tôi và ta cũng chưa rời khỏi biệt thự, mà bên ngoài chỉ có Giang Lộ Hồi và Trình Dương.

 

Nhưng tôi biết, tối nay có một vị khách không mời đã đến.

 

Anh ta đã chờ rất nhiều năm, cuối cùng cũng tìm cơ hội trong cơn mưa đêm nay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...