Bạn trai rất tôi.
Khi tôi bị học bắ//t nạ/t, ấy an ủi và bảo vệ tôi.
Khi tôi bị vu oan gian lận trong kỳ thi, ấy tìm chứng cứ minh oan cho tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng ấy là sự cứu rỗi của đời tôi.
Cho đến ngày ấy cầu hôn, đã mời những kẻ từng bắ//t nạ/t tôi đến.
"Vợ , họ chính là những người giúp đỡ trên con đường của chúng ta."
"Để có thể hùng cứu mỹ nhân, họ đã giả vờ bắ//t nạ/t em."
—-----------
"Câu này của là ý gì?"
Tôi vẫn mỉm miệng Chu Nam Tùng, từng lời ra khiến tôi không thể hiểu nổi.
Những người bước vào từ cửa hông đều là những kẻ từng bắ//t nạ/t tôi khi còn đi học.
Giờ đây, họ xuất hiện trong khoảnh khắc quan trọng của đời tôi, mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm, cợt tôi.
Chỉ có tôi cảm thấy như rơi vào hố băng.
"Tiểu Du, biết là em nhất thời chưa thể chấp nhận ."
"Thật ra bao năm nay, chẳng hề có chuyện bắ//t nạ/t nào cả. Khi đó vì rất em, họ mới giả vờ bắ//t nạ/t em để có cơ hội hùng cứu mỹ nhân."
"Tống Du, thật ra chúng tôi chỉ giả vờ bắ//t nạ/t thôi."
"Cô và Chu Nam Tùng có ngày hôm nay, phải cảm ơn tôi đó."
Người vừa là Lý Vi, tôi nhớ rõ ta.
Trong kỳ thi tốt nghiệp, ta lén nhét mẩu giấy vào túi bút của tôi, rồi tố cáo tôi gian lận khi tiếng chuông thi vang lên. Vì chuyện đó, tôi bị mất điểm thi lần ấy và bị toàn trường phê bình.
Cô ta còn ném sách của tôi vào thùng nước bẩn, thậm chí hắt nước lạnh lên người tôi vào những ngày đông giá rét.
"Tống Du sao không gì thế?"
"Bất ngờ đến mức không thốt nên lời à?"
Người này tên là Trình Dương.
Hắn từng nhốt tôi trong hội trường nhỏ của trường, dùng kim bấm ghim vào móng tay tôi, cắt nát quần đồng phục của tôi, gọi tôi là loại đàn bà lẳng lơ dụ dỗ người khác.
"Cô không phải vẫn còn tính toán mấy chuyện trước đây chứ? Chẳng phải đều là để giúp Chu Nam Tùng theo đuổi sao?"
"Hồi đó chỉ biết chăm chỉ học hành, nếu không nhờ chúng tôi, sao có thể hiểu ra mà thích Chu Nam Tùng ?"
Người này là cùng bàn với tôi, Giang Lộ Hồi.
Hắn từng bôi keo dán lên ghế của tôi, nhân lúc tôi ngủ trưa thì cắt tóc tôi. Biết tôi sợ nhất là nhện, hắn đặt nhện vào cặp và bàn học của tôi, ép tôi để con nhện bò lên tay mà không đậy.
Từng người, từng khuôn mặt, tôi đều nhớ rõ.
Bọn họ đều xuất thân giàu có, cho dù ngày nào cũng chuyện ác, vẫn có tương lai sáng lạn.
Khi đó tôi bị những đứa con nhà quyền thế này bắ//t nạ/t, các cùng lớp không ai dám can thiệp để tránh rắc rối, ngay cả thầy cũng ngơ trước hoàn cảnh của tôi.
Chỉ có Chu Nam Tùng, mỗi lần tôi rơi vào cảnh khốn cùng, đều xuất hiện giúp tôi.
Trong quãng thời gian thanh xuân đầy tự ti, nhạy cảm và đau khổ của mình, Chu Nam Tùng giống như ánh sáng xuyên qua mây đen, mang đến cho tôi một chút không gian để thở.
Tôi luôn nghĩ rằng là sự cứu rỗi của đời tôi.
Nhưng giờ đây, tôi đột nhiên nhận ra, tất cả đều là giả dối.
Chu Nam Tùng mới chính là kẻ khởi nguồn cho cuộc đời bất hạnh của tôi.
Tôi , im lặng hồi lâu, lâu đến mức nụ trên mặt mọi người trong phòng cũng dần tắt đi.
Tôi mới bật thành tiếng.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, lãng mạn hòa cùng tiếng của tôi, vang vọng trong căn phòng trống trải.
"Nam Tùng, đây đúng là một bất ngờ lớn."
Chu Nam Tùng ôm tôi vào lòng.
"Tống Du, bây giờ em đã biết để chúng ta có hôm nay là điều không dễ dàng thế nào rồi, đúng không?"
Trước đây cái ôm của khiến tôi thấy yên tâm, giờ đây chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi cụp mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
"Đúng , không dễ dàng chút nào."
"Thật ra em đã định từ bỏ rồi."
Chu Nam Tùng : "Đừng những lời ngốc nghếch như , sao có thể từ bỏ!"
Bạn thấy sao?