Âm Mưu Chốn Hậu [...] – Chương 6

Thẩm Ngọc không lên tiếng, đi đến một bên rồi ngồi xuống.

Ta rót một chén trà cho ông ta: “Thái phó đại nhân nếm thử xem!”

Thẩm Ngọc cầm lên nhấp một ngụm: “Tay nghề không tồi!”

“Là vì thái phó đại nhân mời lão sư dạy dỗ ta tốt!”

Ta đặt ấm trà xuống.

Cánh tay cầm chén trà của Thẩm Ngọc dừng lại.

Ta mỉm : “Năm tám tuổi ta bắt đầu hận ông, thật trùng hợp, thôn trang của bọn ta có một phụ nhân chạy nạn tới, trà nghệ hạng nhất, cầm kỹ vô song, giỏi đoán lòng người, bà ấy tận tâm dạy dỗ ta, ta cam tâm nguyện, học rất tốt, là câu chuyện có thật!”

“Mẫu thân ta hy vọng ta có thể trải qua ngày tháng như người thường, một phụ nhân tay trói gà không chặt như bà ấy sao có thể cứu giá ? Cho dù bà ấy có cứu giá thì sao có thể hy vọng ta vào cung thiếp ? Đời này ta hận nhất đó là thiếp thất!”

Những lời này dường như khiến Thẩm Ngọc như bị kim châm, ông ta đặt chén trà xuống: “Ngươi hỗn xược!”

Ta mỉm : “Thái phó đại nhân mới là người hỗn xược, thái phó đại nhân thích quyền thế ngựa nhớ chuồng, từ phụ chính trở thành nhiếp chính, hiện giờ cũng bắt đầu mơ tưởng tới ngai vàng rồi!”

22.

Thẩm Ngọc hung hăng ném tách trà xuống đất, vẻ mặt đầy tức giận: “Hỗn xược, ngươi dám ta như ?!”

Ta mỉm tiếp tục : “Thái phó đại nhân tiếp tục ném đi, cái ly này ta có rất nhiều, sau này không có cơ hội để ném nữa đâu!”

“Khiến ta mò mò đó là thái phó đại nhân thông minh như , sao lại không ra hôm nay là Hồng Môn Yến, ông đã tới rồi thì không đi đâu!”

Thẩm Ngọc hít sâu một hơi về phía ta: “Ngươi quả thật sinh ra rất tốt, trông xinh đẹp, cũng thông minh, so với Tự Cẩm thì ngươi giống ta nhất!”

“Ta là lão sư của Hoàng thượng, ta hiểu hắn nhất, Hoàng thượng là chân long thiên tử, đợi hắn chấp chính, cũng là ngày c.h.ế.t của ta, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, ta không cam tâm, ta từ hàn môn đi đến trên vạn người như hôm nay là bởi vì ta có dã tâm, chân long thiên tử thì sao, con cháu của ta cũng có thể là chân long thiên tử!”

Sắc mặt của Thẩm Ngọc đỏ ửng, hiển nhiên bắt đầu trở nên hưng phấn, ông ta chằm chằm vào cái bụng hơi nhô lên của ta.

“Vi phụ không lầm, Tự Cẩm không , ngươi lại có thể, ngươi nắm chặt Hoàng thượng, không vi phụ thất vọng, cho dù ngươi có thừa nhận hay không, ngươi vẫn là nữ nhi của ta, ngươi vẫn mang họ Thẩm, đều có một nửa dòng m.á.u của ta, con cháu của ta cũng có thể là long tử long tôn!”

Nói đến đây ánh mắt của Thẩm Ngọc trở nên nóng rực: “Cho dù ta c.h.ế.t thì có sao, ta vẫn thắng, con cháu đời sau của ta đều là long tử long tôn, cũng sẽ bước lên vị trí kia!”

Ta Thẩm Ngọc có chút điên cuồng, cho nên ông sớm đã biết bản thân sắp chết, bây giờ chịu c.h.ế.t đã cảm giác bản thân sắp thắng.

Ta rút d.a.o găm ra Thẩm Ngọc: “Ông nghĩ ông thắng rồi sao?”

Nói xong ta đ.â.m mạnh vào n.g.ự.c mình.

23.

Tám năm trước Thẩm Ngọc đã bắt đầu bố trí, lợi dụng hận thù của ta, từng bước một dẫn ta vào cung, mẫu thân ta bởi vì dã tâm của ông ta mà chết, ta bởi vì dã tâm của ông ta mà vào cung.

Mà ta chỉ là quân cờ của ông ta và A Diệp, Thẩm Ngọc lợi dụng ta để thỏa mãn dã tâm của ông ta, A Diệp cũng lợi dụng ta để tiêu diệt Thẩm Ngọc.

Ta là quân cờ của bọn họ, quân cờ thì sao chứ, ta theo khiến bọn họ thua cả bàn cờ.

Ta thấy A Diệp dẫn thị vệ lao vào, thấy ta nằm trong vũng máu, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh hoảng chưa từng có.

Ta biết người thắng cuối cùng vẫn là ta, khi người chơi cờ hạ cờ thì đừng với quân cờ, nếu không người chơi cờ cũng là quân cờ.

“Hoàng thượng! Thái phó đại nhân g.i.ế.c ta! Ông ta muốn báo thù cho Hoàng hậu nương nương!”

Ta vừa xong, trong miệng hộc ra m.á.u tươi.

Nhóm thị vệ bắt lấy Thẩm Ngọc, vài thanh đao kề trên cổ của Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc ta, trong miệng đều là tiếng hét tức giận: “Sao ngươi dám?! Sao ngươi dám? Ai cho ngươi lá gan đó! Ai cho ngươi lá gan đó… Tiện nhân này…”

Thẩm Ngọc điên cuồng muốn xông tới, bị nhóm thị vệ trực tiếp ấn xuống đất, ta thấy trong mắt ông ta là sự tuyệt vọng, sau đó ông ta bị lôi ra ngoài, trong lòng ta vui sướng đến khác thường.

Mẫu thân! Con đã trả thù cho người rồi!

Ta mỉm , m.á.u tươi từ khóe miệng tràn ra dữ dội, g.i.ế.c sủng phi và long tử, Thẩm Ngọc chắc chắn sẽ chết. Thẩm gia chắc chắn sẽ chết, ông ta khổ tâm toan tính nhiều thì đã sao, chỉ khi ta chết, ông ta sẽ không còn gì cả.

24.

Lăng Diệp hét lên tức giận: “Truyền thái y!”

Ta mỉm Lăng Diệp: “A Diệp! Ta đã giúp chàng , sau này chàng tự do rồi, chàng phải một đế vương thật ưu tú!”

Lăng Diệp lắc đầu, trong mắt đều là sự kinh hoảng: “Nguyệt Nhi! Nàng đừng chết! Nàng còn phải Hoàng hậu của ta, sinh con cho ta nữa, ta chỉ có một người thân là nàng, sao nàng có thể nỡ bỏ lại một mình ta!”

Ta run rẩy vươn tay ra, lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn: “A Diệp! Ta chàng! Ta bằng lòng trả giá tất cả vì chàng, cho dù là tính mạng!”

Ta cảm giác thân thể bắt đầu nhũn ra, có thứ gì đó đang nhanh chóng xói mòn trong cơ thể ta.

Ta thấy sự kinh hoảng và tuyệt vọng trong mắt của Lăng Diệp, trong lòng ta đã hài lòng, cuối cùng ta vẫn thắng, đời này của hắn sẽ phải sống trong sự hối hận vô biên, cho dù hắn là đế vương!

Ta chậm rãi nhắm mắt lại, kết thúc cuộc đời thối nát này, cũng là một đời mãn nguyện, ta đã hủy diệt hai nam nhân ưu tú nhất lúc bấy giờ.

Bên tai truyền đến tiếng hét của Lăng Diệp: “Nguyệt Nhi…”

25.

Huyền Vũ năm thứ năm, sau khi Minh đế Lăng Diệp đăng cơ năm năm thì nhường ngôi cho chất, xuất gia thành tăng ở chùa Lan Sơn tại núi Nguyên Sơn.

(Hoàn chính văn) Mộng Mộng

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...