Ai Sinh Thì Người [...] – Chương 3

3

Thấy gương mặt tôi trắng bệch, bên cạnh là mấy vali to nhỏ, mắt bà đỏ hoe.

“Khê Khê…”

tôi đầy xót xa, ngàn lời nghẹn lại trong cổ.

Tôi bế con, đối diện ánh mắt lo lắng của mẹ, từng chữ từng chữ rõ ràng:

“Mẹ, con muốn nhập hộ khẩu của con vào nhà mình.”

Cơ thể mẹ khẽ run, bà tôi đầy ngạc nhiên.

Nhưng bà không hỏi lý do, cũng không khuyên can.

Chỉ bước tới, ôm chặt tôi và đứa cháu trong vòng tay, dùng hơi ấm của bà để cho tôi điểm tựa vững chắc nhất.

“Được.”

Bà khàn giọng đáp.

“Mẹ nghe con.”

Khoảnh khắc ấy, tôi mới thật sự cảm thấy mình sống lại.

Vừa đặt chân về nhà mẹ đẻ, mùi cơm canh quen thuộc lập tức bao trùm lấy tôi.

Mẹ tôi hầm một nồi canh gà, hơi ấm và hương thơm ấy cuốn phăng cái lạnh lẽo đè nén trong lòng tôi suốt mấy ngày qua.

Nơi này không có sự xa xỉ lạnh lùng của trung tâm ở cữ, chỉ có hơi thở ấm áp của đời sống bình dị.

Ở đây, tôi mới thực sự cảm thấy mình là một đứa con thương, một người mẹ mới sinh cần chăm sóc – chứ không phải công cụ sinh nở bị ghét bỏ.

Mẹ chăm chút cho tôi và con, ánh mắt bà đầy xót xa tuyệt nhiên không nhắc đến Lục Minh.

Bà hiểu, thứ tôi cần là sự ủng hộ, không phải những câu hỏi dồn dập.

Sự thấu hiểu này, Lục Minh vĩnh viễn không cho tôi .

Ngày hôm sau khi ổn định, tôi cùng mẹ đến trung tâm hộ tịch.

Tôi mang đủ giấy tờ: sổ hộ khẩu, CMND, giấy khai sinh của con.

Cán bộ giấy tờ rồi hỏi:

“Bố cháu đâu? ấy đồng ý chứ?”

Mẹ tôi lập tức bước lên, che tôi sau lưng, giọng điềm tĩnh mà chắc nịch:

“Thưa , luật quy định trẻ sơ sinh có thể nhập khẩu theo cha hoặc mẹ. Chúng tôi chuẩn bị đủ thủ tục, đúng quy định.”

Mẹ là giáo viên về hưu, cả đời bằng lý lẽ, khí chất vững vàng.

Cán bộ chúng tôi, không hỏi thêm, chỉ công khai đóng dấu.

Một tuần sau, sổ hộ khẩu mới cấp.

Tôi mở đến trang đó – mục “Chủ hộ” ghi rõ tên Trần Phương.

Phía sau tên con tôi, ở mục “Quan hệ với chủ hộ”, in rõ hai chữ: “Cháu ngoại”.

Ngón tay tôi khẽ miết lên từng nét chữ mới tinh, lòng dâng lên muôn cảm – vừa mừng vì đã giành tương lai cho con, vừa như đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân cũ, vừa bình thản chờ cơn bão sắp tới.

Lục Minh, chẳng phải “ai sinh thì người đó chăm” sao?

Được.

Giờ, về mặt pháp lý, đứa bé này đã không còn liên quan đến họ Lục nữa.

Lục Minh rốt cuộc cũng nhận ra có điều bất thường.

Ban đầu, chắc ta nghĩ tôi chỉ giận dỗi, ở nhà mẹ vài hôm rồi quay về.

Dù gì, trước đây mỗi lần cãi nhau, người cúi đầu trước đều là tôi.

Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày…

Tôi không liên lạc. Điện thoại ta gọi tới, tôi thẳng tay ngắt.

Anh ta bắt đầu thấy bất an.

Cuối cùng, ta gọi cho mẹ tôi.

Mẹ tôi nhấc máy, giọng lạnh như chuyện với người xa lạ:

“Lâm Khê và con đều khỏe, ở đây với tôi. Không phiền phải lo.”

Nói xong, bà dập máy ngay.

Lục Minh bị chọc giận, chắc hẳn cảm thấy uy quyền của mình bị thách thức chưa từng có.

Điện thoại lại reo. Lần này, tôi bắt máy.

Tôi đã chờ khoảnh khắc ta tự tìm tới.

“Lâm Khê!”

Giọng ta nghẹn tức, vừa nối máy đã gầm lên:

“Em định trò gì? Mất tích hả? Con đâu? Em mang con của tôi đi đâu rồi?!”

“Con của ?”

Nghe bốn chữ đầy tự tin đó, tôi thấy buồn hơn là giận dữ.

Tôi bình thản, lạnh như mặt hồ chết:

“Con ở bên tôi, rất tốt.”

Giọng tôi như càng khiến ta bùng nổ.

“Em muốn ly hôn đúng không? Tôi cho em biết, Lâm Khê, đừng có đằng chân lân đằng đầu! Con là máu mủ nhà Lục, em muốn mang đi? Không đời nào! Hộ khẩu đâu? Em nhập cho con chưa? Nhập ở đâu?!”

Giọng ta mỗi lúc một to, đầy đe dọa và ngạo mạn.

Tôi hít sâu, bước ra cửa sổ, lũ trẻ đang chơi ngoài sân.

Rồi, tôi vào điện thoại – giọng điệu như lời tuyên án, thản nhiên và dứt khoát, từng chữ rơi xuống rõ ràng:

“Anh. Đã. Ra. Rìa.”

Bên kia, tiếng gào lập tức im bặt.

Như thể bị bóp nghẹt cổ họng, tất cả âm thanh tắc lại.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề, dồn dập, pha lẫn sốc và tức giận – tiếng của một con thú bị dồn vào đường chết.

Tôi không cho ta cơ hội phản ứng.

Nói xong bốn chữ, tôi cúp máy gọn gàng, rồi đưa số ta – kèm toàn bộ số của nhà họ Lục – vào danh sách chặn.

Thế giới, yên tĩnh trở lại.

Tôi màn hình điện thoại, không chút biểu cảm.

Lục Minh, thích chơi game lắm mà, đúng không?

Giờ, tôi cho biết – trong trò chơi mang tên “gia đình” này, đã bị hệ thống cưỡng chế đá khỏi bàn.

Game Over.

Bốn chữ của tôi khiến Lục Minh rợn hết da đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...