[AI PHÍA SAU LƯNG EM?] [3/3]
Tác giả: 苏漱素
Nguồn : Zhihu
Đề cử : Chỉ còn những mùa nhớ.
Hỗ trợ raw : Hương sương tháng tám.
Editor : Ác Ma Đến Từ Thiên Đường 來自天堂的魔鬼
Nguồn ảnh : pinterest
Tên truyện do editor đặt. Vui lòng KHÔNG REUP bằng bất kì hình thức nào.
¸.·"★¸.·"★*·~-.
10
Công ty bận tối mắt tối mũi, mẫu xe mới đang tung ra thị trường, nên tôi còn rất nhiều thứ phải .
Chuyện ly hôn với Lương Nhân Lễ chỉ có thể tạm hoãn.
Lục Minh Xuyên trở thành luật sư ly hôn của tôi.
Ngày nào ấy cũng hối thúc tôi, thậm chí gặp ai cũng tuyên bố tôi sẽ ly dị.
Mọi người đều , Tú Kiều đã thoát khỏi bể khổ, sắp tới luật sư Lục sẽ có chuyện tốt.
Lương Nhân Lễ chán ghét cách tới cướp người công khai của Lục Minh Xuyên.
Nhưng ta đuối lí.
Nhờ Lục Minh Xuyên, hình tượng người chồng thương vợ trong giới của Lương Nhân Lễ đã sụp đổ hoàn toàn.
Tư Kiều không về nhà trong thời gian này mà ở lại nhà ông bà ngoại.
Gia thế Lương Nhân Lễ từng ngang ngửa nhà tôi.
Nhưng mấy năm gần đây, việc kinh doanh không phát triển ổn định lắm, không theo kịp gia đình tôi.
Lương Nhân Lễ đã theo đuổi chục năm. Vốn dĩ, ban đầu ta không phải là con rể bố mẹ tôi nhắm tới.
Bây giờ ta cũng chẳng dám lên tiếng trước mặt bố mẹ tôi.
Chị họ kể, mỗi ngày, Lương Nhân Lễ chỉ có thể trốn trong xe, ngắm Tư Kiều từ xa lúc con bé tan học.
Có lần Lương Diệu Tổ nhận ra ta, vì sợ Tư Kiều sẽ ghen tị nên ta đã chọn cách giả vờ không quen biết Lương Diệu Tổ.
Tôi không thể ngừng .
Đúng lúc này, cuộc gọi của Chúc Nam Nghiêu tới.
Anh ấy hiền lành ít , luôn cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học.
Gần đây, thật kì lạ, thỉnh thoảng tôi lại nhận vài ba cuộc gọi từ ấy mỗi ngày.
Chị họ tôi đang lén nghe.
Sau khi tôi cúp máy, chị ấy tôi, đầy ẩn ý.
"Trước đây, khi em và Lương Nhân Lễ chưa náo loạn để ly dị, Chúc Nam Nghiêu thậm chí không dám chuyện với em đó. Các đồng nghiệp đều rằng Chúc Nam Nghiêu mấy năm qua như một nam thần đầy u buồn vì chuyện cảm."
Chị họ tôi và Chúc Nam Nghiêu là đồng môn của một trường đại học, là giáo sư hai ngành không liên quan.
Tôi xua, bảo chuyện này không dính líu gì tới mình.
Chị ấy không còn trêu tôi nữa mà nghiêm túc khuyên nhủ tôi: “Lục Minh Xuyên và Chúc Nam Dao đều rất tốt, không có nghĩa là em bắt buộc phải xác định mối quan hệ với một trong họ. Yêu đến từ việc tôn trọng ý kiến của chính mình, không phải là thực hiện ý muốn của người khác."
Khi chị , Tư Kiều đang ở cạnh chơi Sudoku.
Con bé không quay sang, rõ ràng cử có chút chậm lại
11
Tôi gặp lại Lương Nhân Lễ trong phòng chủ nhiệm lớp.
Lương Diệu Tổ và Tư Kiều đã xảy ra tranh chấp.
Nguyên do là trong ngày hội thể thao của trường, giáo viên chủ nhiệm đã gửi ảnh trong nhóm lớp.
Đỗ Tâm Tâm thấy dây giày của Lương Diệu Tổ trong ảnh bị tuột, liền nhờ mẹ của Từ Liên Liên trong hội phụ huynh buộc giúp.
Lúc Đỗ Tâm Tâm đón con, ta thấy dây giày của Lương Diệu Tổ vẫn còn nguyên.
Thằng bé còn bị thương ở tay.
Đỗ Tâm Tâm muốn chất vấn mẹ của Từ Liên Liên, mẹ đứa nhỏ không đến, ta túm lấy Từ Liên Liên khi con bé bước ra khỏi cổng trường.
Đứa trẻ Từ Liên Liên sợ hãi đến mức bật khóc.
Tư Kiều là lớp trưởng, nhanh chóng điều nên .
Không ngờ Lương Diệu Tổ lại tệ đến mức đổ thêm dầu vào lửa, vu oan giá họa cho Tư Kiều là cố ý giẫm lên dây giày của mình khiến nó bị ngã.
Thật cờ, hôm nay dì đi đón Tư Kiều rất trễ.
Khi đến nơi, bà ấy thấy hình thật hỗn loạn bèn gọi cho tôi.
Liang Renli đến trường chỉ dám đứng ngoài.
Rõ ràng không muốn xuất hiện, tôi lại không hiểu sao ta lại đến.
Có lẽ là lo lắng cho Tư Kiều.
Đỗ Tâm Tâm thấy bóng dáng Lương Nhân Lễ, nhanh chóng thu lại móng vuốt sắc nhọn, giả vờ ngây thơ vô tội đến đáng thương.
"Diệu Tổ là đứa trẻ ngoan ngoãn, nào đâu có mưu mô như Tư Kiều ."
Chủ nhiệm bất bình : "Mẹ Diệu Tổ, sao có thể con bé mưu mô? Không phải chúng ta đang tìm hiểu sự việc sao?"
Đỗ Tâm Tâm lau nước mắt: "Còn cần điều tra ư? Con trai tôi bị thương như , nó luôn bị các trong lớp bắt nạt. Đây là hành vi bạo lực học đường. Các thầy chỉ biết dạy chứ không biết giáo dục nhân cách."
Mặt thầy chủ nhiệm giận phừng phừng : "Mẹ Diệu Tổ, xin hãy tôn trọng giáo viên."
Gặp phải loại bạch liên hoa này cũng thật rắc rối cho giáo viên.
Tôi bình tĩnh : " Nếu cho rằng trường này không phù hợp với con trai mình thì nên xin chuyển sang trường khác đi."
Đỗ Tâm Tâm bất mãn, trợn mắt :
"Tại sao Tư Kiều không chuyển sang trường khác cơ chứ?"
Ngay khi ta thốt ra lời này, tất cả chúng tôi đều hiểu.
Tôi khoanh tay : "Thì ra mẹ của Diệu ầm chuyện lên vì muốn đuổi Tư Kiều đi à."
Thầy chủ nhiệm hơi sốt ruột, con bé chính là vật quý giá của ngôi trường này, ngôi sao nhỏ để trường đi tuyên truyền tuyển sinh, sao có thể để vụt mất cơ chứ!
Chủ nhiệm dịu giọng : "Đã , nhà trường sẽ không giữ em ấy lại."
Giọng điệu cực kì lịch sự lại rất tàn nhẫn.
Đỗ Tâm Tâm đứng hình ngay tại chỗ. Có lẽ ta chẳng ngờ chủ nhiệm sẽ không thuyết phục mẹ con mình ở lại.
Cô ta vênh váo : "Quá đáng.Tôi muốn gặp hiệu trưởng."
Hiệu trưởng cũng đưa ra đề nghị như , con trai ta cần chuyển trường.
Đỗ Tâm Tâm bất bình, muốn kiện Phòng Giáo dục.
Nhưng lúc này Lương Nhân Lễ cuối cùng cũng lên tiếng : "Chuyển trường khác đi."
Lương Nhân Lễ chui vào trong ngực Lương Nhâm Lễ: "Vậy thôi, hãy để Tư Kiều nhà ta chuyển trường khác ."
Lương Nhân Lễ đuổi ta đi và với trợ lý : "Chuyển Diệu Tổ sang trường khác càng sớm càng tốt."
Đỗ Tâm Tâm kinh ngạc: "Không, sao Diệu Tổ lại phải chuyển sang trường khác chứ?"
Lương Nhân Lễ không chịu nổi ta, quay người rời đi.
Trước khi rời đi, ta còn qua tôi và Tư Kiều.
Tiếng oán hận của Đỗ Tâm Tâm vang vọng khắp hành lang.
"Lương tổng! Diệu Tổ của chúng ta không thể chuyển trường ! Ngay từ đầu đã biết nó không thông minh, việc học ở một trường chất lượng thấp sẽ chỉ khiến thằng bé trở nên tệ hơn mà thôi."
"Anh không thể chỉ thiên vị Tư Kiều như thế, Diệu Tổ cũng là con trai đấy! ”
Chợt nghĩ ngày xưa Lương Nhân Lễ cũng rất thương vợ.
Nếu không, sao ta có thể dám tác oai tác quái như thế.
Chỉ là Đỗ Tâm Tâm không biết tự lượng sức, khoe khoang trước chính thất rồi lộ sạch chuyện.
Lương Nhân Lễ cũng không phát hiện ra rằng vợ hiền hậu của mình hóa ra lại là một người phụ nữ tâm cơ.
Tôi biết Lương Nhân Lễ tính toán, khéo léo đến cỡ nào.
Nếu Đỗ Tâm Tâm luôn như bây giờ, Lương Nhân Lệ sẽ chắc chắn không bao giờ giữ ta bên cạnh.
Có lẽ mang thai đứa con thứ hai đã khiến Đỗ Tâm Tâm đánh giá cao địa vị bản thân nên mới dám lớn tiếng trước mặt chính thất ở chốn đông người.
Nhưng ta có lẽ đã hối hận.
Trước mặt Lương Nhân Lễ, chẳng gì có thể thương lượng với ta hết.
Sau chuyện này, có lẽ Đỗ Tâm Tâm sẽ hoàn toàn bị vứt bỏ.
12
Khi tôi dẫn Tư Kiều đến bãi đậu xe.
Lương Nhân Lễ đã chờ sẵn ở.
Trông ta rất hốc hác, tay cầm điếu thuốc khẽ run lên. Nicotin chẳng thể lòng ta vơi đi nỗi buồn.
Tôi quay người bỏ đi, thà bắt taxi hơn là chuyện với ta.
Lương Nhân Lễ chạy tới cản tôi lại, nhún nhường cầu xin: "Đừng đi, đừng bỏ , không? Đã thật lâu không gặp em và con , chừng đến nửa năm rồi."
Lương Nhân Lễ trông hối hận, hai mắt đầy tơ máum
"Anh không thể sống thiếu em, em và Tư Kiều, rất nhiều. Chúng ta đã ở bên nhau rất nhiều năm, từ người đến , rồi đến người thân. Em không thể bỏ rơi . Em không thì chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một con chó bên đường không ai ngó đến. Em hãy thương đi." Anh ta lôi kéo tôi, khom lưng xuống, không chút thể diện mà cầu xin tôi thương xót.
"Anh không mong mọi thứ như ban đầu, chỉ muốn sau này vẫn là chồng em. Những thứ như giám đốc công ty, quyền lực lớn tới đâu, cũng không quan trọng nữa, chỉ có thân phận chồng của Tú Kiều và bố của Tư Kiều, mới thực sự khiến thỏa mãn.”
“Tư Kiều à, con có thể đỡ cho bố vài lời chứ? Khuyên mẹ tha thứ cho bố nhé?"
Tôi đẩy Lương Nhân Lễ ra: "Đủ rồi, đừng chạm vào con tôi!"
Lương Nhân Lễ giàn dụa nước mắt, quỳ xuống trước mặt tôi.
Gục đầu xuống như một tội nhân đang chờ hành quyết, nghẹn ngào nức nở sám hối tội ác của mình.
"Anh thực sự có lỗi với vợ. Mấy ngày nay đã mơ. Mơ thấy khi chúng ta còn nhỏ, khi chúng ta gặp nhau, em giống hệt Tư Kiều, chúng ta bằng tuổi nhau. Em cũng cao ngang ngửa Tư Kiều, luôn gọi là Tiểu Lễ."
Lương Nhân Lễ níu chặt áo tôi không buông.
Giọng có chút khàn khàn.
"Hồi còn đi học, xung quanh em luôn có những chàng trai khác vây quanh. Họ thậm chí còn giỏi hơn . Anh ghen tị, sợ hãi, sợ em không còn là của nữa. Anh đã học tập và việc chăm chỉ để trở nên xuất sắc. Nhưng vẫn em đương hết với người này rồi đến người khác, và cuối cùng... Anh đã đợi , trở thành chồng của em và có một con đáng như Tư Kiều. Khi đó nghĩ mình sẽ không bao giờ buông tay."
Lồng ngực tôi khẽ nhói, vẫn bình tĩnh.
"Anh đừng nữa, ly hôn là một kết cục định sẵn rồi."
Sau đó, trợ lý Vương đến và đỡ Lương Nhân Lễ đang khóc ngất.
Tôi ôm Tư Kiều nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe.
Cuối cùng tôi cũng hiểu sao một số phụ nữ lại tha thứ cho người chồng ngoại rồi.
Bởi vì khi họ xin lỗi, họ thực sự có thể hạ mình thật hèn mọn.
Thật may mắn khi lúc đó tôi dã không chút mềm lòng.
Đúng như Lương Nhân Lễ đã , tôi đã hết người này đến người khác, mỗi khi chia tay, tôi đều rất lịch sự và quyết đoán.
Tính tôi vốn cầm buông , Lương Nhân Lễ cũng sẽ không ngoại lệ.
13
Sau khi Lương Diệu Tổ chuyển trường khác, Đỗ Tâm Tâm gần như đã biến mất khỏi thế giới của tôi.
Cô ta giống như thứ rác rưởi vô rơi vào chỗ của tôi, xử lý xong là xong.
Sau đó có một số tin đồn lan ra.
Thai nhi trong bụng Du Xinxin chuẩn đoán là bị sứt môi, hở hàm ếch.
Một đêm mưa gió, Đỗ Tâm Tâm quỳ trước cửa nhà tôi và cầu xin.
"Phu nhân, tôi đã sai rồi. Vì đứa trẻ, có thể xin Lương tổng cho phép tôi sinh nó ra không?"
Bụng ta vốn đã rất to rồi, trông vô cùng chật vật.
Cô ta liên tục đập trán trên các bậc thang.
"Tôi đã từng ảo tườg địa vị bản thân, sau này tôi mới nhận ra rằng trong mắt ấy, tôi chỉ là một con mèo hay một con chó. Tôi đã giả bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện 8 năm trời, không chút nóng nảy như bản tính thực."
"Nhưng khi tôi thấy Tư Kiều mắng ấy ở nơi đông người mà không hề tức giận, và dù cho có trao cho ấy ánh mắt lạnh lùng đến cỡ nào, thì ấy vẫn luôn dịu dàng quan tâm đến , tôi rất ghen tị."
"Anh ấy với tôi là luôn và Tư Kiều, ấy không quan tâm đến cảm của tôi chút nào hết! Đó là lý do tại sao tôi lại thách thức như đấy!"
"Tôi đã cố rắc rối, tôi sai rồi! Thật đấy! Tôi không còn Diệu Tổ nữa. Họ đã đưa nó ra nước ngoài và không cho tôi gặp.Tôi chỉ còn mỗi đứa con trong bụng.”
Lương Diệu Tổ bị ép theo học tại một trường nội trú ở nước ngoài.
Đỗ Tâm Tâm không đi theo.
Cô ta hiển nhiên đã bị Lương Nhân Lễ vứt bỏ hoàn toàn. Con bị sứt môi hở hàm ếch bẩm sinh, sẽ chẳng ai quan tâm.
Tôi cầm ô, ngồi xổm xuống trước mặt , vuốt ve bụng ta: "Con à, dù cho con là một sinh mệnh, dì chân thành khuyên con hãy tìm một người mẹ tốt hơn ta. Chưa sinh con ra mà đã để con ướt mưa, sau này sẽ dính những cơn mưa không ngớt đó."
Sau lưng tôi, Đỗ Tâm Tâm bỗng gào khóc.
Cũng không cầu xin tôi nữa.
Cô ta không có tư cách.
Ngày tôi ly hôn với Lương Nhân Lễ, khi bước ra khỏi tòa án, ta quay lại tôi ở cuối cầu thang.
Đáy mắt đầy vẻ không nỡ.
Lục Minh Xuyên che mặt tôi bằng cặp văn kiện
Khiêu khích hướng tới Lương Nhân Lễ.
Khẩu hònh : "Còn không mau bi.ế.n đi."
Sau khi Lương Nhân Lễ rời đi, tôi bỏ tập hồ sơ của Lục Minh Xuyên xuống và bảo ấy đừng xằng bậy nữa.
Lục Minh Xuyên : "Không phải sợ em đau lòng à."
Tôi rằng mình đang ổn, chỉ muốn về nhà gặp con .
Vào một ngày mùa xuân, Tư Kiều đang ngồi trong phòng thí nghiệm vật lý, ngắm tia nắng xuyên qua cây thường xuân chiếu vào phòng.
Chúc Nam Nghiêu đã trao cho con bé huy chương cuộc thi vật lý mới nhất.
Tôi cầm lấy và bước vào.
Mái tóc của Tư Kiều dài hơn một chút, xõa sau lưng, mềm mại như sa tanh.
Nghe tôi gọi, Tư Kiều quay lại.
Nhìn tôi một lúc rồi hỏi tôi: "Mẹ đã ly hôn với bố rồi ạ?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
Tư Kiều cố tươi, trong giấy lát, con bé không thể giả vờ nữa. Con lao vào vòng tay tôi, khóc nức nở.
"Con không còn bố nữa, con không còn bố nữa rồi."
"Tại sao bố con lại là người tồi như thế? Tại sao, tại sao trước đây bố lại tốt với con như ?"
Đứa trẻ giả vờ kiên cường cuối cùng cũng bộc lộ hết cảm .
Con bé có thể viết một bài văn đạt điểm tối đa hẳn phải có một trái tim vô cùng nồng ấm.
Sau khi phát hiện Lương Nhân Lễ phản bội, sự mạnh mẽ và bình tĩnh đó đều chỉ là giả bộ mà thôi.
Tôi hiểu rõ con mình, khi con bé khóc, tôi tự dưng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi bố mẹ chia tay, chỉ có con cái bị tổn thương.
Tư Kiều ghét Lương Nhân Lễ, càng ghét bỏ phải chung huyết thống với ta .
Nhưng con bé chỉ mới tám tuổi và những thứ này quá sức kinh khủng đối với con bé.
Tôi nghe thấy tiếng khóc não nề như , là một người mẹ, tôi lại không thể gì.
Tôi mong muốn con sớm vượt qua nỗi đau.
"Vậy mẹ tìm cho con một người bố mới, tốt hơn Lương Nhân Lễ nhé..."
Tư Kiều ngắt lời tôi: "Không cần!"
Mắt con bé đỏ lên, bịt miệng tôi lại.
"Mẹ ơi, mẹ nên tôn trọng bản thân. Con sẽ không gán mẹ với bất kỳ ai khác nữa. Con vẫn ổn khi không có bố. Mẹ có thể tập trung sự nghiệp, con cũng có thể tập trung vào việc học, thi cử. Tình . không cần thiết đến thế đâu ạ.”
Tư Kiều quả nhiên đã nghe thấy lời chị họ.
Tôi ôm con ấy thật chặt.
"Cảm ơn bảo bối của mẹ.
¸.·"★¸.·"★*·~-.
Bạn thấy sao?