Ai Nói Nữ Nhi [...] – Chương 8

11

 

Lúc này, ở Văn Trúc Viện – nơi Tứ Hoàng tử cư trú, đã thắp lên hương mê điệt.  

 

Loại hương này giúp tăng khoái cảm.  

 

Đây là món quà Ngũ Hoàng tử tặng để lấy lòng lão Tứ.  

 

*

 

Đích tỷ và Tứ Hoàng tử quấn lấy nhau trên giường, như hai con bạch xà. Khung cảnh xuân sắc ngập tràn căn phòng.  

 

Tứ Hoàng tử dịu dàng hỏi:  

 

“Tam ca và ta, ai giỏi hơn?”  

 

Giọng nũng nịu của đích tỷ vọng ra từ cửa sổ khảm hoa:  

 

“Tất nhiên là ngài rồi. Tam Hoàng tử ấy à, chỉ cái mã, bên trong rỗng tuếch…”  

 

Dưới cửa sổ.  

 

Cơn gió lạnh thổi qua.  

 

Tam Hoàng tử tỉnh rượu phần nào.  

 

Gương mặt hắn đầy vẻ không thể tin nổi.  

 

Càng nghe, sắc mặt hắn càng tối sầm, băng giá như hàn sương.  

 

Cuối cùng, hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt ngập tràn hận thù như muốn xé nát mọi thứ.  

 

Đây chính là người phụ nữ khiến hắn phải sa cơ lỡ vận như hôm nay.  

 

Giả dối, vô .  

 

Hắn ngày đêm nhung nhớ, hóa ra đều là phí hoài.  

 

*

 

Tề Như Ý vẫn không ngừng lấy lòng:  

 

“Không chỉ nô gia ngài, kính ngài. So với Tam Hoàng tử – kẻ lỗ mãng ấy, Quý phi nương nương và Hoàng thượng cũng xem trọng ngài hơn. Ngài chính là người mà mọi người đều ngóng đợi.”  

 

Tam Hoàng tử thở phì phò, tức đến run người.  

 

Cái tiện nhân này nào có khổ sở gì.  

 

Nàng ta đúng là ti tiện, tự mình lao vào vòng tay lão Tứ, chẳng còn chút khí tiết của tiểu thư khuê các.  

 

*

 

Nhưng ai biết , đích tỷ nịnh bợ Tứ Hoàng tử hết lòng, chẳng phải vì cảm gì, mà chỉ để mượn tay hắn g.i.ế.c ta.  

 

Tam Hoàng tử càng không biết.  

 

Đây chẳng liên quan gì đến .  

 

Chỉ toàn là hận thù.  

 

*

 

Hắn chỉ muốn xông vào g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.  

 

Không có thanh kiếm bên người, hắn rút ra một con d.a.o găm.  

 

Ngũ Hoàng tử kịp thời giữ lấy hắn, liên tục ra hiệu:  

 

“Suỵt.”  

 

“Tam ca, về rồi tính.”  

 

Hắn tuy gầy gò sức mạnh không nhỏ, giữ c.h.ặ.t t.a.y Tam Hoàng tử, không để hắn đậy.  

 

Nếu đoán không nhầm, Ngũ Hoàng tử chính là người luyện võ.  

 

Sự yếu ớt thường ngày chỉ là giả vờ.  

 

12

 

Khó khăn lắm mới trở lại đại điện.  

 

Cửa nẻo đóng chặt.  

 

Tam Hoàng tử đã đập mọi thứ trong điện, từ vò rượu, bình gốm đến cả rèm cửa cũng bị hắn xé xuống, buộc thành một nút thắt chết.  

 

Hắn thở hổn hển, lồng n.g.ự.c phập phồng.  

 

“Lão Ngũ, ngươi không nên cản ta! Để ta g.i.ế.c c.h.ế.t đôi cẩu nam nữ kia!”  

 

“Ngươi nghĩ tam ca là kẻ hèn nhát sao?”  

 

Ngũ Hoàng tử pha trà cho hắn, theo những gì ta đã dạy, khuyên nhủ chân thành:  

 

“Tam ca, g.i.ế.c họ thì sảng khoái thật, từ đó huynh sẽ không bao giờ quay lại hoàng thành.”  

 

“Phụ hoàng có bảy người con trai, một trận tranh đấu này lại là may áo cưới cho ai đây?”  

 

“Tam ca xuất thân cao quý, văn võ song toàn, đệ không đành lòng thấy đại nghiệp của huynh bị hủy hoại vì chuyện này.”  

 

“Con đường phía trước còn rất dài.”  

 

Nghe , Tam Hoàng tử sâu sắc.  

 

Hai người lấy trà thay rượu, kết giao minh ước.  

 

“Lão Ngũ, chỉ cần tam ca còn một miếng thịt, sẽ cho đệ một ngụm canh. Tam ca vĩnh viễn không đệ.”  

 

*

 

Nhân lúc này, ta lặng lẽ gọi một tiểu thái giám, giả vờ gấp gáp :  

 

“Tam Hoàng tử lệnh rằng Văn Trúc Viện xuất hiện người lạ, e là thích khách, mau mời Cẩm Y Vệ đến điều tra, tránh kinh thánh giá.”  

 

Tiểu thái giám không nghi ngờ, vội vã chạy đi.  

 

Ta men theo bờ hồ, từ từ rắc một vòng cá khô, khẽ gọi hai tiếng. Mấy con mèo ló đầu ra từ bụi cỏ, kêu lên “meo meo”, rồi lạch bạch chạy đến ăn mồi.  

 

Phía sau bụi rậm thoáng hiện một vạt áo trắng như tuyết.  

 

Là một nữ nhân.  

 

Nàng cũng đến cho mèo ăn, rõ ràng không muốn chạm mặt ai.  

 

Thấy , ta vuốt đầu mèo mập tròn, hài lòng rời đi.  

 

*

 

Trong Văn Trúc Viện, hương thơm ấm áp lan tỏa.  

 

Tề Như Ý và Tứ Hoàng tử vẫn quấn quýt trên giường. Nàng ta hết lời nũng nịu, cuối cùng mượn vài thị vệ.  

 

Nàng không chờ nổi nữa, định đi g.i.ế.c ta.  

 

Nhưng chưa kịp rời đi, cả hai đã bị Cẩm Y Vệ ập vào bắt tại trận.  

 

*

 

Hai người nhếch nhác vô cùng.  

 

Lão Hoàng đế nổi trận lôi đình.  

 

Ông rất trọng thể diện.  

 

Có những chuyện ông không phải không biết, khi chưa bị phơi bày, mọi người đều an ổn. Nếu bị lật ra, nhất định phải có lời giải thích, phải có hình .  

 

Bằng không, triều đình sẽ loạn.  

 

Ông không ghét Trịnh thị hay hai đứa con của bà, chỉ chán ghét việc chúng thường xuyên chuyện, bắt ông phải nhọc lòng dọn dẹp hậu quả, khiến bá quan văn võ chế nhạo hoàng thất.  

 

“Trịnh thị đúng là sinh những đứa con ngoan! Một đứa vì nữ nhân mà ý đồ mưu phản, một đứa đang lễ tế tổ vẫn ăn chơi sa đọa, mất mặt hoàng gia. Tất cả đều bất trung bất hiếu!”  

 

“Bãi chức lão Tứ, cấm túc tại phủ. Bao giờ biết lỗi, bấy giờ mới ra ngoài!”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...