Ai Nói Nữ Nhi [...] – Chương 6

Từng chiếc răng bị vứt qua song sắt, rơi vào người Tề Như Ý, tóe lên từng giọt máu.  

 

Khí thế hung hăng của nàng dần dần tắt ngấm, sắc mặt trắng bệch, tay bấu chặt lấy song sắt.  

 

“Ngươi… Ngươi đừng quá đắc ý.”  

 

“Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!”  

 

Khánh Ninh Bá ngất đi, Cẩm Y Vệ rút d.a.o đ.â.m vào chân ông ta.  

 

Toàn thân ông run rẩy, co giật trên đất như cá chết.  

 

Không còn sức kháng cự.  

 

Đây chính là thiên lao.  

 

Vinh hoa phú quý giờ chỉ là mây khói, đau đớn và nhục nhã mới là thường .  

 

Chết rồi, cũng chẳng ai quan tâm.  

 

*

 

Từ lâu Tề Như Ý đã biết tiếng xấu của Tứ Hoàng tử, nơi phủ hắn còn không bằng thiên lao yên ổn.  

 

Ngày hành quyết chưa định, sống ngày nào hay ngày ấy.  

 

, nàng vẫn không chịu nhận sự giúp đỡ của Tứ Hoàng tử.  

 

Nàng rất thạo chơi trò “muốn bắt trước tiên phải thả”.  

 

Không đi, nàng vẫn là tiểu thư phủ Khánh Ninh Bá, dù phạm tội danh phận và giáo dưỡng vẫn còn. Biết đâu một ngày nào đó, Tam Hoàng tử sẽ đến đón nàng.  

 

Kiếp trước, nàng quả thật đạt mong muốn, trở thành Tam Hoàng tử phi.  

 

Nếu đi, nàng sẽ chỉ là một nô tỳ, kỹ nữ, đồ chơi không tên tuổi, để mặc người khác tùy ý giày vò, không bao giờ ngóc đầu lên .  

 

Hôm nay ta đến đây, là để dùng cảnh của Khánh Ninh Bá cho nàng thấy rằng, đi hay không, chẳng phải do nàng quyết định — ta, một kẻ tiểu nhân vừa đắc thế, sẽ thường xuyên đến thăm họ, cho họ nếm trải những gì mẹ ta đã từng chịu đựng.  

 

*

 

Tề Như Ý hối hận rồi.  

 

Nàng run rẩy, môi cắn đến rướm máu.  

 

Ta ném nhành mai xanh xuống chân nàng, khinh bỉ:  

 

“Đẹp thế này, tiếc rằng sẽ héo tàn cùng tỷ tỷ ở đây.”  

 

Khi cửa sắt đóng lại, ta bước ra, phía sau vang lên tiếng hét đầy căm hận:  

 

“Tề Gia Hòa, ngươi đợi đó, ta sẽ báo thù, ta sẽ báo thù!”  

 

“Đợi ta ra ngoài, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”  

 

Là lời nguyền rủa của Tề Như Ý.  

 

Không dồn nàng vào đường cùng thế này, nàng còn định co đầu rút cổ không chịu ra.  

 

Ừ, ta chờ ngươi — tỷ tỷ tốt của ta.  

 

09

 

Ngày hôm sau.  

 

Trong thiên lao, một vị tiểu thư bình thường của Khánh Ninh Bá phủ qua đời.  

 

Tứ Hoàng tử tìm một "Dương Châu Gầy" tuyệt sắc.  

 

Nàng ta có gương mặt như hải đường, vòng eo tựa cành liễu, trên giường càng thêm phong , Tứ Hoàng tử vô cùng sủng ái.  

 

Trong một buổi thơ, mỹ nhân ấy mặc áo lụa mỏng, cuộn mình như mèo trong lòng Tứ Hoàng tử, dùng miệng ngậm rượu nho, chậm rãi đút cho hắn.  

 

Tứ Hoàng tử lần lượt kéo lớp lụa mỏng trên người nàng xuống, đắc ý khoe:  

 

“Các vị xem.”  

 

Bờ vai trắng nõn như ngọc của mỹ nhân xăm một cành hải đường Tây Phủ, nụ hoa chớm nở, rực rỡ mà kiều diễm.  

 

Chúng nhân ồ lên kinh ngạc.  

 

Tứ Hoàng tử càng thêm tự mãn, :  

 

“Lúc trên giường, hải đường sẽ nở hoa, căn phòng lập tức tràn ngập xuân sắc.”  

 

Tiếng lớn vang khắp buổi tiệc, câu chuyện này xem là giai thoại phong lưu.  

 

Vài văn nhân đã dùng Ngũ Thạch Tán, thần trí mơ hồ, táo bạo đưa tay chạm vào hình xăm trên da nàng, lớn tiếng:  

 

“Da mịn như , chẳng giống đám nữ tử dân gian, thô ráp vô cùng.”  

 

“Có một tấm giấy da người tốt thế này, cộng thêm m.á.u mỹ nhân mực, Điện hạ lại có thể thơ tuyệt tác rồi.”  

 

Có người tò mò hỏi:  

 

“Sao mỹ nhân này… có vẻ quen quen nhỉ…”  

 

Tứ Hoàng tử đầy hứng thú nâng gương mặt mỹ nhân lên, lưỡi d.a.o khảm đá quý lướt qua da thịt nàng, lạnh đến rợn người.  

 

“Mỹ nhân, tự mình xem, ngươi là ai?”  

 

Tề Như Ý… không, giờ đây là mỹ nhân Tứ Hoàng tử thương, tên gọi Mị Oa, nàng cúi đầu nhục nhã, dịu dàng trả lời:  

 

“Nô tỳ tên Mị Oa, quê Dương Châu. Được Điện hạ đoái thương, mới có may mắn đặt chân đến nơi này.”  

 

Còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu thư quý tộc năm xưa.  

 

Giờ đây chỉ còn sự thuần phục ngoan ngoãn sau khi bị thuần hóa.  

 

Tứ Hoàng tử hài lòng ôm lấy nàng, :  

 

“Thiên hạ mỹ nhân đều có hai mắt, một mũi, một miệng, giống nhau là lẽ thường. Chỉ có Mị Oa là hiểu lòng bổn vương.”  

 

Chúng nhân vang, truyền cho hắn mấy con d.a.o ngắn dài khác nhau, trêu chọc:  

 

“Điện hạ, dùng da của Mị Oa thơ, đề bài thơ về hải đường thì sao?”  

 

Tứ Hoàng tử lắc đầu, ánh mắt tràn đầy thương:  

 

“Da tốt dễ tìm, Mị Oa thì chỉ có một.”  

 

“Bổn vương, không nỡ g.i.ế.c nàng.”  

 

*

 

Tứ Hoàng tử bị Tam Hoàng tử đè ép suốt nhiều năm, thường xuyên bị đánh mắng, đến Trịnh Quý phi cũng không để tâm.  

 

Giờ đây, nhờ Tề Như Ý, hắn mới thắng Tam Hoàng tử một lần.  

 

Mị Oa hắn nở mày nở mặt, nên hắn không nỡ g.i.ế.c nàng.  

 

Tề Như Ý trở thành người phụ nữ sống lâu nhất trong phủ Tứ Hoàng tử.  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...