Ai Nói Nữ Nhi [...] – Chương 25

 

Một ngày nọ, hắn đột nhiên ngất xỉu trên giường của phi tần, xung quanh trải đầy hoa bách hợp thơm nức, mùi hương đậm đặc khiến người ta buồn nôn.  

 

Mặt Hoàng đế đỏ ửng, tay chân co giật.  

 

Thái y định bắt mạch, ta đã lấy ra một viên thần lực hoàn màu đỏ thẫm:  

 

“Đây là thần lực hoàn mà tiên đế ban tặng. Ngài từng tiên đoán rằng vật này có thể cứu Hoàng thượng một mạng.”  

 

“Hẳn chính là lúc này đây.”  

 

*

 

Uy quyền của tiên đế vẫn còn đó, không ai dám phản đối.  

 

Lạc Vô Kỳ hé miệng, cuối cùng không dám gì.  

 

Hắn là kẻ biết chiều gió, một khi Hoàng đế ngã bệnh, triều chính và hậu cung đều nằm trong tay ta. Nếu hắn còn dám phản kháng, chắc chắn sẽ không yên thân.  

 

*

 

Hơn nữa, hắn đã nhận ra ai có thai khi thấy ta nôn mửa.  

 

Đứa bé này là đứa con duy nhất của Hoàng đế hiện tại.  

 

Chuyện trộn Tạng Hồng Hoa, ta còn chưa tính sổ với hắn đâu.  

 

*

 

Lạc Vô Kỳ run rẩy cầm lấy viên thuốc, đích thân mở miệng Hoàng đế, nhét viên thần lực hoàn vào.  

 

Chẳng bao lâu sau, Hoàng đế thực sự mơ màng tỉnh lại.  

 

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, thở hổn hển, phát hiện toàn thân không thể cử , ngay cả miệng cũng chỉ phát ra tiếng "hớ hớ" như khạc nhổ.  

 

Thần lực hoàn đã phế bỏ hắn. 

 

*

 

Trên mặt Hoàng đế dần hiện lên những đường vân đen như mạng nhện, từng chút từng chút lan ra.  

 

Khi những đường vân này bao phủ toàn bộ khuôn mặt, hắn sẽ đoàn tụ với tiên đế.  

 

*

 

Ta dùng canh sâm duy trì mạng sống của hắn.

 

Đại sự còn chưa thành, hắn chưa thể chết.  

 

47

 

Ta muốn ngồi lên ngai vàng, trở ngại quá nhiều.  

 

Dù có sự ủng hộ từ binh sĩ Yến Trấn và các tân khoa tiến sĩ, ta vẫn thiếu sự thừa nhận từ hoàng thất và tông thân.  

 

*

 

Cân nhắc đủ đường, ta chọn Nhị Hoàng tử, người từ sớm đã bị đưa ra bên ngoài, đồng minh. 

 

Gọi là đưa, thực chất là giam cầm. 

 

Hắn bị giam trong thư phòng của Vương phủ Thọ Xuân suốt 13 năm, đến mức đôi mắt gần như mù lòa.  

 

Ta lấy danh nghĩa Hoàng hậu, thay Hoàng đế hạ chỉ xá tội, mời đại phu chữa mắt cho hắn.

 

*

 

Khi từng lớp băng gạc tháo ra, ánh sáng dịu dàng của mùa xuân xuyên qua rèm trúc chiếu vào mắt, hắn mừng đến rơi nước mắt:  

 

"Nương nương, Thọ Xuân nguyện nghe theo sự sai bảo, giúp người quét sạch mọi trở ngại."  

 

Ta bổ sung thêm:  

 

"Thọ Xuân Quận vương, ta sẽ giúp ngài khôi phục họ 'Tạ' của hoàng tộc, nhập gia phả, phong tước thân vương. Điều này đồng nghĩa... ngài sẽ có quyền thừa kế ngai vàng."  

 

Ta vuốt ve một con d.a.o găm.  

 

*

 

Con d.a.o khảm đá hồng ngọc và lục ngọc, ánh sáng chiếu vào chúng tỏa sáng rực rỡ, lóe lên trong mắt Thọ Xuân.  

 

Hắn khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra với ánh đầy tỉnh táo.  

 

"Nương nương, xin cho mượn dao."  

 

Tay nâng dao, hắn nghiến răng tự chặt ngón cái tay trái của mình, không kêu lên một tiếng.  

 

Theo tổ huấn của hoàng triều, người có khiếm khuyết thân thể không thể kế vị.  

 

Hắn chủ xóa bỏ mọi đe dọa đối với ta.  

 

Một người thông minh.  

 

Một người quả cảm.  

 

*

 

Chỉ tiếc rằng, tiên đế quá hồ đồ, chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn một kẻ tầm thường như Ngũ Hoàng tử.  

 

Ta hài lòng gật đầu.  

 

Trong hoàng thất, với sự ủng hộ hết lòng từ Thọ Xuân và Minh Nguyệt, những kẻ khác chẳng còn đáng bận tâm.  

 

48

 

Tiêu Triển Vân thật khiến người ta khó chịu.  

 

Hắn ngày ngày chờ trước cổng cung, kiên quyết đòi yết kiến Hoàng đế.  

 

Hắn còn lớn tiếng đe dọa rằng, nếu không gặp, hắn sẽ mang binh xông thẳng vào cung.  

 

Ta nhờ Lâm nương tử viết một bức thư, hẹn hắn đến ngoại ô, lấy cớ cầu cứu các con.  

 

Hắn nôn nóng vì con, lập tức cưỡi ngựa đến, tự tin vào võ nghệ và thân phận của mình nên không mang theo bất kỳ thị vệ nào.  

 

*

 

Lâm nương tử vừa khóc vừa lao vào lòng hắn.  

 

Bao năm không gặp, chút cũ dần dâng lên.  

 

Tiêu Triển Vân thậm chí còn chủ cởi bỏ giáp trụ, toan tính đê hèn hiện rõ mồn một.  

 

Chính lúc này, hai mũi tên lao tới.  

 

Theo bản năng, hắn kéo Lâm nương tử lại lá chắn.  

 

Nhưng Lâm nương tử đã sớm chuẩn bị, lăn một vòng né tránh mưa tên, lạnh lùng :  

 

"Bao năm không gặp, ngươi vẫn vô vô nghĩa như thế."  

 

Hai mũi tên cắm sâu vào n.g.ự.c Tiêu Triển Vân. Hắn phun ra ngụm m.á.u tươi, chống tay xuống đất, gắng gượng ngẩng lên Lâm nương tử:  

 

"Nàng hận ta..."  

 

Lâm nương tử phủi bụi trên người, thản nhiên đáp:  

 

"Ta không hận ngươi, cũng không ngươi."  

 

"Đối với ta, ngươi đã chẳng còn quan trọng nữa."  

 

*

 

Khuôn mặt luôn uy nghiêm của Tiêu Triển Vân lộ ra vẻ tự giễu.  

 

"Không thể nào..."  

 

"Ta không tin, nàng sao có thể không ta..."  

 

*

 

Lâm nương tử nhặt một mũi tên, không do dự cắm thẳng vào n.g.ự.c hắn.  

 

"Bây giờ thì tin rồi chứ?"  

 

*

Nam nhân luôn tự cho mình là đúng.  

 

Hắn nghĩ rằng chỉ cần từng thân mật với Lâm nương tử thì nàng sẽ mãi không quên hắn.  

 

Nhưng hắn nào hiểu rằng, sự trong sạch của nữ nhân không nằm dưới lớp váy lụa, mà vận mệnh cũng không gói gọn ở nơi ấy.  

 

*

 

Trời đất rộng lớn, gió trăng vô tận.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...