Ai Nói Nữ Nhi [...] – Chương 1

(Văn án)

 

Tại cung yến, đích tỷ nhận một tấm thiệp trải đầy hoa. Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, ra lệnh ta đi bẻ cành mai.  

 

Mai viên hoang vu, không bóng người. Tam Hoàng tử say rượu, ngỡ rằng đích tỷ đến, liền thô bạo xé toạc y phục của ta.  

 

Đích tỷ chậm rãi xuất hiện, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ:  

"Tề Gia Hòa, ngươi thật vô liêm sỉ, lại dám quyến rũ Tam Hoàng tử!  

Tề gia không có thứ nữ nhân như ngươi, xin Hoàng thượng cứ tùy ý xử trí."  

 

Ta bị mang tội danh ô nhục, bị đánh đến ch..ết tại chỗ.  

 

Đích tỷ lấy cớ trừ gian diệt ác, khen ngợi hết lời, cuối cùng độc chiếm ân sủng hậu cung.  

 

Khi trọng sinh tỉnh lại, đích tỷ vẫn đang cầm tấm thiệp hoa, ánh mắt lóe lên:  

"Gia Hòa, mau đi bẻ một cành mai Kim Tiền Lục Ngạc."  

 

01

 

Ta không đậy.  

 

Nghiêng đầu đích tỷ, nàng ngũ quan tinh xảo, sắc mặt u ám, giống như bầu trời đen đặc mờ đục phía trên kia.  

 

Kiếp trước, chính nhành mai kia đã ch..ết ta.  

 

Ta âm thầm siết chặt nắm tay.  

 

Trọng sinh trở lại, sao có thể để bi kịch tái diễn?  

 

Thấy ta vẫn không , đích tỷ lộ vẻ nôn nóng, cắn răng :  

 

“Trịnh Quý phi thích nhất là lục mai. Nếu nàng ta hài lòng, ngươi sẽ không phải gả cho vị Thượng thư Hình bộ hơn sáu mươi tuổi kia nữa.”  

 

“Còn không mau đi!”  

 

Hoa mai nở, hương thơm dìu dịu lan tỏa.  

 

Tấm thiệp đầy hoa kia, chính là Tam Hoàng tử say rượu gửi đến.  

 

Hắn muốn giữa hoàng cung, trong mai viên, diễn một cảnh "trời màn che, đất giường", chỉ để thoả mãn thú vui kích thích.  

 

Đích tỷ không muốn.  

 

Nợ phong lưu do chính nàng ra, lại muốn lừa ta kẻ ch..ết thay.  

 

Ta cũng không muốn đâu.  

 

02

 

Ta là thứ nữ thấp hèn nhất trong Khánh Ninh Bá phủ — Tề Gia Hòa.  

 

Cái sự thấp hèn ấy bắt nguồn từ mẫu thân ta.  

 

Bà đã khiến Khánh Ninh Bá phủ mất hết mặt mũi.  

 

Mẫu thân ta vốn là một nữ thuyền phu đã có chồng, lại bị Khánh Ninh Bá cưỡng ép bắt về phủ. Bà có tính cách mạnh mẽ, dù đang mang thai cũng không chịu an phận, ngày ngày gào thét đòi rời khỏi phủ.  

 

Sau khi sinh ta, bà đ.â.m đầu ch..ết ngay trước cửa lớn bằng gỗ đồng đen của Khánh Ninh Bá phủ.

 

“Bá gia khinh ta nhục nhã, khi ngươi cưỡng đoạt thân ta, chẳng lẽ không thấy bản thân nhục nhã sao?”  

 

“Ngươi chỉ cần một câu lệnh, phu quân ta đã bị đám lưu manh đ..ánh ch..ết, nhà tan cửa nát, ta cũng chỉ còn lại một mạng sống rẻ rúng. Có gì mà phải sợ?”  

 

Vết m.á.u đen ngòm ấy mãi mãi không thể tẩy sạch.  

 

Danh tiếng của Khánh Ninh Bá phủ từ đó cũng không còn trong sạch.  

 

Còn ta, chính là nghiệt chủng do nữ thuyền phu sinh ra. Thấp hèn, đáng ch..ết, sống thêm mỗi ngày đều là nhờ ân huệ của Bá phủ.  

 

Dù họ muốn gả ta cho một lão già hơn sáu mươi tuổi, kẻ đã tàn sát ba đời thê thiếp, hay muốn ta thay đích tỷ trở thành công cụ mua vui cho Tam Hoàng tử, ta vẫn phải nở nụ giả dối, cung kính đáp lời:  

 

“Được Bá phủ thương , đó là phúc phận của Gia Hòa.”  

 

Những ngày tháng như thế, ta đã nhẫn nhịn suốt mười lăm năm.  

 

Gió thổi qua, đèn lồng lục giác treo dây lụa vàng lay , bóng dáng d.a.o mờ ảo, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt đích tỷ, lúc sáng lúc tối.  

 

Nàng ta khẽ , tựa như giễu cợt:  

 

“Gia Hòa, sao còn chưa đi?”  

 

“Ngươi quên rồi sao? Tro cốt của mẫu thân ngươi, chỉ còn lại một nắm cuối cùng.”  

 

Ta thừa hưởng tính cách của mẫu thân, rất mạnh mẽ.  

 

Để ép ta khuất phục, Tề Như Ý đã sai người đào xác mẫu thân ta, cho chó hoang ă..n th..ịt, ngh..iền xương thành bột. Chỉ cần ta không nghe lời, nàng ta sẽ bỏ từng thìa xương ấy vào đồ ăn, lừa ta ăn hết, rồi thích thú ngắm ta thống khổ đến không muốn sống.  

 

Giờ đây, xương cốt của mẫu thân ta, chỉ còn lại một thìa cuối cùng.  

 

Ta không biết, nàng ta sẽ bỏ nó vào món ăn nào.  

 

“Như Ý rất thông minh, tương lai nhất định sẽ ân sủng trong hậu cung, sinh hạ hoàng tử, khôi phục vinh quang cho Khánh Ninh Bá phủ ta.” Bá gia và phu nhân không thấy nàng ta tàn nhẫn đáng sợ, mà chỉ thấy một tương lai đầy hứa hẹn.  

 

Chừng nào Bá phủ còn tồn tại, ta sẽ mãi bị giẫm đạp dưới chân.  

 

Mẫu thân ta cũng sẽ mãi không siêu thoát.  

 

Giúp họ, chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.  

 

Vậy có đáng không?  

 

Vì thế, ta mỉm lắc đầu.  

 

Từ chối đích tỷ.  

 

Ánh mắt nàng tràn đầy căm phẫn.  

 

Ta uống cạn một chén rượu thanh mai, men say gan thêm lớn, chậm rãi đứng lên, quỳ giữa đại điện, cất cao giọng:  

 

“Thần nữ tố cáo Khánh Ninh Bá tư tàng vũ khí giáp trụ, bất trung với quân vương, có ý đồ mưu phản.”  

 

“Cầu Hoàng thượng tru diệt nghịch thần tặc tử.”  

 

Ta nguyện lấy thân quân cờ.  

 

Không tiếc mạng mình.  

 

Gi..ết cha.  

 

Gi...ết chính mình.  

 

Lật đổ Khánh Ninh Bá phủ, chốn phú quý dơ bẩn này.  

 

Trong chốc lát, cả đại điện chấn .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...