Anh ấy khẽ , ánh mắt màu hổ phách ẩn giấu một tia nguy hiểm sâu sắc.
Đầu ngón tay nâng nhẹ cằm tôi lên, kéo gương mặt tôi lại gần.
Lớp da thô ráp nơi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi tôi.
Chính là nơi ấy đã hôn trong trò chơi kia.
“Có những thứ, nếu nó không muốn, tôi cũng mặc kệ nó.”
“Nhưng có người, tôi trân quý còn không kịp… Nó dám sao?”
Khoan.
Khoan đã.
Hình như đây là lời tỏ !?
Do tôi đọc quá nhanh.
Đến khi tôi nhận ra ý nghĩa trong lời của ấy, thì đã quá muộn rồi.
Đồng tử tôi hơi giãn ra, cuối cùng không nhịn mà tò mò hỏi:
“Nhưng mà, Họa Thính, rốt cuộc tại sao lại thích tôi?”
“Để tôi đoán xem… Không phải là vì chúng ta từng quen biết nhau từ trước đấy chứ?”
Lông mi Họa Thính hơi rủ xuống.
“Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi?”
…!!
19
Quá mức chấn , suýt nữa tôi đứng bật dậy ngay trong quán cà phê.
“Thật… thật sự là thật sao!?”
“Chúng ta có nhân duyên từ trước? Chẳng lẽ tôi đã nhận nhầm và em trai , tôi cứ tưởng mình nó, thực ra là ?”
“Tôi hiểu rồi! Chúng ta đã gặp nhau từ nhỏ sao? Hay là ở quán cà phê? Chỗ thêm?
“Anh từng có khoảng thời gian khốn khó, tôi có khi nào đã giúp đỡ chưa!?”
“Anh không ra sự thật, chẳng lẽ là vì nghĩ tôi thích em trai sao?”
Nói đến đây.
Tôi đã tự não bổ (tưởng tượng) ra nguyên một kịch bản hoàn chỉnh.
“Cứu tôi với, tôi chỉ tiện miệng đoán thôi mà! Ai mà ngờ lại thành thật, tiểu thuyết chẳng phải đều viết như sao!?”
Họa Thính không nhịn nổi nữa, cố ho nhẹ để che đi nụ , cuối cùng vẫn thất bại.
Anh bật thành tiếng.
“Chọc em thôi.”
Giọng điệu Họa Thính đầy vui vẻ.
“Chúng ta không có cái kiểu nhân duyên rập khuôn như thế.”
Anh :
“Có lẽ khiến em thất vọng rồi.”
“Lý do so với em đoán thì đơn giản hơn một chút, cũng không hề tùy tiện…”
“Lúc tôi nhận ra, tôi đã dốc toàn bộ con tim.”
“Nhưng may mắn là, cảm của tôi đủ đường hoàng để mang ra ánh sáng.”
Họa Thính mở album trong điện thoại.
Có một thư mục thậm chí đặt tên theo tên tôi.
Mở ra.
Là hình ảnh của tôi trong mọi buổi họp báo phim, lễ trao giải, hậu trường quay phim.
Tất cả đều ghi chép cẩn thận và đầy đủ.
Như thể ấy vẫn luôn đứng lặng lẽ trong một góc nào đó.
m thầm dõi theo tôi.
“Em là ngôi sao mà tôi luôn theo đuổi.”
Họa Thính nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai.
“Tuổi thơ của tôi không hề may mắn.”
“Nhờ có em, tôi mới có thể tìm một chút hơi thở trong thế giới tăm tối ấy.”
20
Tôi và Họa Thính trước đây thực sự không quen biết nhau.
Nhưng tôi nghĩ, nếu sự quan tâm có thể trở thành cầu nối, thì chúng tôi hẳn đã gặp nhau cả triệu lần rồi.
Họa Thính rất bận rộn.
Nhưng ấy vẫn có thể vượt qua cả một quốc gia chỉ để xuất hiện trong cơn mưa phùn, che ô, lặng lẽ tôi từ xa.
Anh ấy không phải người thích xem phim truyền hình.
Nhưng vì tôi, ấy có thể tua đi tua lại từng phân cảnh có tôi xuất hiện.
Anh ấy không quá hiểu những quy tắc theo đuổi thần tượng trong giới.
Nhưng photocard, poster, tạp chí, album… ấy đều không nỡ bỏ sót bất cứ thứ gì.
“Anh…”
Trong lòng tôi dâng lên muôn vàn cảm , trong khoảnh khắc lại không thể thốt nên lời.
Xúc đến mức ngập tràn trong sự biết ơn vụng về.
Với sự thích và ủng hộ không vụ lợi thế này, bất cứ ai cũng khó lòng mà không rung .
“Vốn dĩ, không muốn phiền em.”
“Chỉ cần lặng lẽ theo dõi em là đủ rồi.”
“Nhưng không ngờ… hai năm gần đây em lại có tin đồn cảm với Họa Lễ…”
Nói đến đây, Họa Thính liếc tôi một cái.
Giọng trầm xuống, như thể mang theo một chút ấm ức không dễ phát hiện.
“Nghe em tận miệng thích cậu ta… ban đầu thực sự đã định từ bỏ.”
Tôi yếu ớt hỏi:
“Vậy sao lại không từ bỏ?”
Họa Thính thản nhiên đáp:
“Vì nghĩ không thông.”
Tôi: “?”
Họa Thính:
“Họa Lễ cũng , tại sao tôi không thể?”
Thế là bắt đầu toàn bộ quá trình giành giật của ấy.
21
“Đây chính là câu chuyện về cách ba và mẹ nhau.”
Tôi với con .
“Vậy nên, Nhuyễn Nhuyễn, con phải đi ngủ rồi.”
“Nhuyễn Nhuyễn” là cái tên mà Họa Thính đặt, vì ấy cảm thấy “Miên Miên” (mềm mại) đi cùng với “Nhuyễn Nhuyễn” (cũng mềm mại) thì rất hợp.
Đôi mắt đen láy như đá obsidian của con bé chớp chớp, giọng non nớt nũng:
“Còn… còn muốn nghe nữa…”
“Không còn câu chuyện nào nữa đâu.”
Tôi dỗ dành con bé, thấy con bé vui vẻ bò tới bò lui trên giường.
Đúng lúc tôi quay người định tắt đèn.
Nhuyễn Nhuyễn đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống giường.
Tôi phản ứng cực nhanh, lập tức giữ chặt con bé.
…
Nhưng cũng vì mà vô đổ đồ trên tủ đầu giường.
Lúc này tôi mới phát hiện, ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường bên phía Họa Thính, dù có lỗ khóa, lại không hề khóa.
Dễ dàng bị mở ra một khe nhỏ.
Tôi không có hứng thú với đồ đạc riêng tư của ấy.
Nhưng có một nhóc con chuyên rắc rối trong nhà.
Rất nhanh, Họ Nhuyễn đã kéo toang ngăn tủ, còn cố gắng chui cả người vào bên trong.
Tiện thể vứt ra một xấp tài liệu.
Những tờ giấy đó đã hơi ố vàng.
Tôi thở dài.
Liếc mắt qua một cái.
Lập tức cảm thấy mấy chữ đầu tiên trên trang giấy vô cùng quen thuộc.
Bị một dự cảm mãnh liệt thôi thúc, tôi nhanh chóng đọc lướt toàn bộ nội dung.
Sau đó.
Không hai lời, bế thẳng Nhuyễn Nhuyễn xông vào thư phòng của Họa Thính.
“HỌA THÍNH!”
Tôi giận đến run người.
“Hóa ra chương trình đó chính là do đầu tư!?”
“Khoan đã— Vậy Lạnh Cẩm Yên cũng là do bảo đạo diễn gọi đến à!?”
“Đừng với tôi là vụ tài khoản phụ của Họa Lễ bị bóc ra, cũng có bàn tay của nhúng vào nhé!?”
Họa Thính nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Tôi: “…”
Anh ta ngay từ đầu đã có kế hoạch tranh giành từ trong tối rồi!
“Đồ giả tạo nhà ——”
Tôi giận đến mức ném cả cái gối vào mặt ta.
“Tối nay không lên giường!!”
Hết truyện
Bạn thấy sao?