Ai Mà Không Thích [...] – Chương 9

Đẹp trai quá, giống Trần Vỹ Đình!

Ánh mắt không trong sáng của tôi cứ thế vô thức trôi theo bước chân ta.

Vừa đi hai bước, cổ tay tôi đã bị trà xanh nhỏ nắm chặt.

Trà xanh nhỏ: “Quý Thuần.”

Lật bài ngửa rồi à? Không giả vờ nữa à?

Tôi thấy cậu ta gọi chị ngọt xớt thế mà.

Giọng trà xanh nhỏ hơi khàn, còn mang theo chút yếu đuối: “Chị quyến rũ em một chút không?”

Tôi khó hiểu, gì trời: “???”

“Trì Dữ, có những lời không thể bừa .” Tôi vỗ vai cậu ta, bằng giọng của một người từng trải: “Có những trò cũng không thể tùy tiện đâu.”

“Em không .” Cậu ta cũng rất nghiêm túc.

Tôi gỡ tay cậu ta ra, lùi lại một bước: “Nếu không thì hôm nay tôi phải chuyển khỏi nhà cậu.”

“Tại sao?”

Tôi: “Trì Dữ, khả năng chúng ta ở bên nhau có lẽ còn nhỏ hơn khả năng tôi và Đoạn Dịch quay lại.”

“Bởi vì dù sao đi nữa, cậu cũng là người hoại cảm của tôi, mặc dù tôi không ghét cậu trong lòng tôi không vượt qua rào cản đó.”

Vài giây sau, trà xanh nhỏ bật : “Chị, chị thông minh thật.”

“Lại bị chị ra là .”

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cậu về trước đi, tôi còn phải chơi với một lát nữa.”

Trà xanh nhỏ ra ngoài cùng tôi: “Bạn em cũng ở đây.”

Trên cái ghế lớn không xa, mấy đẹp trai, chị xinh đẹp ăn mặc sành điệu vẫy tay chào trà xanh nhỏ.

Trà xanh nhỏ: “Chơi xong rồi thì cũng đừng chạy lung tung, em lái xe đưa chị về.”

Tôi: “À, không cần đâu, Đoạn Dịch trả xe cho tôi rồi, tôi có thể tự tìm tài xế lái hộ đưa về.”

Tôi thấy tối nay mặt trà xanh nhỏ cứ biến hóa như trong kịch Tứ Xuyên , thay đổi liên tục.

“Được, chị chơi tiếp đi.” Cậu ta xong rồi đi.

Tôi cảm thấy ba chữ cuối cùng như bị cậu ta nghiến răng nghiến lợi ra.

Tôi đột nhiên thấy hơi tiếc, liệu trà xanh nhỏ có thực sự Đoạn Dịch không? Hay chỉ là bản thân cậu ta chưa nhận ra?

Dù sao thì cậu ta cũng còn trẻ, không rõ chuyện cảm cũng là bình thường.

Kết quả là khi tôi vừa cùng Lê Ly đi ra khỏi hộp đêm, định lấy xe thì cái lỗ thủng to đùng trên kính chắn gió khiến tôi tỉnh táo hơn một nửa.

Hai gã xăm trổ vừa thấy tôi đã đứng dậy đến xin lỗi.

Gã xăm trổ: “Xin lỗi, tôi say quá nên hỏng xe của , chúng tôi đền gấp đôi tiền sửa chữa, thực sự rất xin lỗi.”

“Tôi... tôi...” Tôi tức đến run cả tay.

Gã xăm trổ: “Sao ? Cô có cầu gì cứ ra, chúng tôi đều chấp nhận.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn đập một cái lỗ to đùng trên trán ...”

Vừa lúc trà xanh nhỏ cùng đám sành điệu của cậu ta cũng đi ra.

Trà xanh nhỏ thong thả đi tới, vẻ mặt hóng hớt: “Ồ, xe bị sao thế?”

Gió lạnh thổi qua, thái dương tôi đau nhức.

Sau khi hiểu hình, trà xanh nhỏ ồ lên một tiếng: “Vậy thì để bọn họ mang xe đi sửa đi, tiền đền gấp đôi cho chị rồi, chúng ta cũng không thể ngang ngược, bám lấy không buông người ta đúng không?”

Tôi: “?”

Thế là tôi ngồi lên chiếc G trắng của trà xanh nhỏ.

Cảm nhận độ trơn mượt của ghế da thật, tôi lại bắt đầu ghét người giàu: “Làm người mẫu kiếm nhiều tiền sao?”

“Chị.” Trà xanh nhỏ : “Chị có thể lên mạng tìm tên em.”

“Không phải chỉ là người mẫu thôi sao...” Tôi lẩm bẩm, mở điện thoại ra.

Vuốt màn hình, tôi vào Baidu.

Một loạt các kinh nghiệm và danh hiệu đoạt giải thưởng trực tiếp tôi hoa mắt, cuối cùng dừng lại ở vị trí thứ 9 trong bảng xếp hạng thu nhập của người mẫu toàn cầu của Forbes.

Tôi lại sụp đổ.

Hóa ra còn là siêu mẫu nữa?!

Đoạn Dịch kiếp trước chắc đã cứu cả dải ngân hà rồi.

Trà xanh nhỏ có vẻ rất hài lòng với biểu cảm của tôi: “Nhưng cũng không trách chị , người mẫu thì không phải là ngôi sao.”

Tôi đột nhiên cảm thấy ba người chúng tôi thực ra cũng có thể sống chung với nhau .

Một lúc sau, vẻ mặt muốn lại thôi của tôi đã lọt vào mắt cậu ta.

“Sao ?”

Tôi: “... Cậu có thể ký cho tôi một trăm chữ ký không?”

Trà xanh nhỏ: “... Để gì?”

Tôi điên cuồng ám chỉ:"Tôi thấy cậu rất có thể sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng nên ra tay trước, tôi có thể fan cuồng của cậu! Bây giờ cậu cậu có người quản lý chưa? Tôi cũng có thể !”

Trà xanh nhỏ bật , cả xe vang lên âm thanh trầm ấm, một lúc lâu sau mới ngừng lại.

“Không.”

Trà xanh nhỏ cong môi: “Tiền cưới hỏi đã đủ rồi.”

Tôi lại thấy chua xót.

“Người kết hôn với cậu sau này... ức…” Tôi nấc một cái: “Anh ấy, chắc sẽ rất hạnh phúc.”

Xe đột ngột tăng tốc rồi phanh gấp, tôi suýt đập đầu vào cửa.

Về đến nhà rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...