15
Tôi sắc mặt u ám của Giang Lễ, hỏi: “Giang Lễ, đang nghi ngờ em cái gì?”
Anh : “Em và ta chuyện rất vui vẻ.”
Tôi liền biết đã đến từ lâu rồi, hơn nữa còn thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của tôi và Sở Nghiên.
Rất khó không nghi ngờ gen điên cuồng thức tỉnh rồi.
“Thế thì sao? Anh đang nghi ngờ em dành cho .”
Tôi thử lợi dụng nghệ thuật ngôn ngữ một lần nữa.
Nếu như ban đầu nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ áy náy.
Áy náy vì sao bản thân lại nghi ngờ tôi dành cho .
Mà lần này không có, phản ứng của quá mức bình tĩnh.
Anh : “Kiều Kiều, không có ý này. Chỉ là bây giờ , rất không có cảm giác an toàn.”
“Giang Lễ, đang sợ hãi điều gì? Em từng , đời này em chỉ mình .”
“Vậy , em em , em rút khỏi bộ phim này, tiền vi phạm hợp đồng đền cho em.”
“Giang Lễ, đang cố sự cái gì?”
“Châu Kiều, em luôn miệng em , em thật sự sao? Lẽ nào em dành cho không trộn lẫn với lợi ích sao!”
Vẻ mặt của có một giây phút điên cuồng.
Tôi kinh ngạc bởi sự thay đổi của , vẫn mang theo thái độ không sao cả, : “Giang Lễ, nếu như nghĩ như em cũng hết cách.”
Hình như chuyện này có chút không thể khống chế, hệ thống nhảy ra, giọng điệu vô cùng nóng vội: “Kí chủ, mau an ủi ta! Kí chủ!”
Tôi không để ý đến hệ thống, chỉ lẳng lặng Giang Lễ.
Giang Lễ bực bội, tức giận, mất kiên nhẫn, còn tôi không chút phản ứng.
Cuối cùng, vẫn thỏa hiệp như trước kia, lại không tính là thỏa hiệp.
“Kiều Kiều, nếu như em , em giải nghệ, chúng ta lập tức kết hôn.”
“Kiều Kiều, em biết em đến mức nào mà.”
“Kiều Kiều, em, thế nên đừng khiến thất vọng, có không?”
…
Anh rất nhiều, tôi chỉ có một suy nghĩ, đang PUA tôi!
Nhất định đang PUA tôi!
Đôi mắt đỏ bừng, nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cũng long lanh không ít.
Tôi sờ nó, thở một tiếng.
Giang Lễ tưởng rằng tôi muốn thỏa hiệp, bắt lấy tay tôi tiếp tục dán vào mặt , đôi mắt ngập tràn mong đợi.
Nhưng lại bị gáo nước lạnh của tôi dội ướt hoàn toàn.
“Giang Lễ, tuy rằng em không biết tại sao bỗng nhiên lại nghĩ như , hoặc có lẽ đây chính là khuôn mặt thật sự của .”
“Nhưng em nghĩ, chúng ta kết thúc rồi…”
Tôi lạnh lùng rút tay ra, ngớ lơ ánh mắt không thể tin của , quay người liền đi.
Hệ thống không hiểu, bắt đầu xù lông: “Ký chủ, rốt cuộc đang gì thế?”
“Đứa trẻ không ngoan, thì phải chịu .”
17
Giang Lễ vốn không hay xuất hiện trước công chúng bắt đầu thường xuyên lên hot search.
Đều chỉ liên quan đến một việc, đang theo đuổi một diễn viên.
Rất nhiều người trước kia bất mãn với tôi, bắt đầu châm chọc, khiêu khích tôi, chẳng qua ý tứ chính là, trước kia quản chặt như có tác dụng gì, thái tử chán rồi vẫn sẽ đá đi.
Mới bắt đầu tôi không để ý, cho đến khi diễn viên đó moi ra.
Nữ chính Hứa Niên!
Tôi vẫn ổn, hệ thống thì hoàn toàn điên rồi.
“Ký chủ, có phải tôi từng rồi không, đừng chơi quá trớn, bây giờ thế nào, nhiệm vụ của sắp thất bại ròi!”
“Đừng ồn.”
Tôi cảm thấy chuyện này không bình thường, tại sao cứ phải là Hứa Niên? Lẽ nào là sức hấp dẫn tự nhiên của nữ chính với phản diện sao?
Không nên chứ…
18
Tôi gặp lại Giang Lễ là ở một buổi tiệc.
Lúc này tôi khoác tay Sở Nghiên tham dự.
Trên buổi tiệc này có rất nhiều người đều từ tư bản, mà đúng lúc, dạo gần đây bởi vì trailer điện ảnh, CP của tôi và Sở Nghiên xào cháy chảo.
Tuy rằng không hiểu vì sao là CP của nữ chính và nam phụ.
Nhưng có giá trị thì có thể kéo tài nguyên.
Chỉ đáng tiếc mục tiêu của tôi vốn không phải điều này.
Ở một chỗ không xa, tôi thấy Giang Lễ.
Anh mặc một bộ vest trắng, tóc chải ra sau, thường xuyên đồng hồ một cái, rồi lại rỉ tai với lữ bên cạnh vài câu.
Rất gai mắt.
Giang Lễ để ý đến ánh mắt của tôi, đi về phía tôi.
Giống như lần đầu gặp gỡ , duy trì sự tốt đẹp bên ngoài.
Anh kéo Hứa Niên đi tới, : “Châu Kiều, lâu rồi không gặp, giới thiệu với em một chút, mới của tôi, Hứa Niên.”
Nói xong, lại bổ sung: “Tôi quên mất, em từng gặp rồi, hôm đó ở trong phòng bao, hai người chuyện khá vui vẻ.”
Lời của mang theo âm đuôi, cố ý một cách rõ ràng, lại đang quan sát vẻ mặt của tôi.
“Ký chủ, đi, chơi quá đáng rồi đấy, chúng ta ôm nhau lạnh lẽo đi.”
Dạo gần đây hệ thống thường xuyên bất ngờ chạy ra lên án tôi.
Tôi cũng lười giải thích với nó, trực tiếp bỏ qua.
“Ừm, khá tốt, chúc hai người hạnh phúc.”
Dường như Giang Lễ bị phản ứng của tôi chọc giận, hừ lạnh một tiếng liền quay người rời đi.
Tôi mặc kệ, may mà đạt mục đích rồi.
Tôi rũ mắt nghĩ bước tiếp theo, Sở Nghiên tưởng rằng tôi buồn lòng, còn an ủi tôi.
“Đừng buồn, người này không , chúng ta đổi người khác.”
“Súp gà của đúng là vẫn y như xưa.”
Trong cả buổi tiệc tiếp theo đó, tôi chẳng kéo tài nguyên gì.
Trái lại Sở Nghiên kéo không ít tài nguyên cá nhân.
Thực ra tôi không sao hết, bởi vì tôi đã đoán rồi.
Giang Lễ không phải người chịu để yên gì đâu.
Khuôn mặt dịu dàng, điên cuồng trong xương cốt.
19
Ngày hôm sau, tôi bị treo lên hot search.
Là tất cả scandal trước kia tôi phát điên vì Giang Lễ.
Chẳng qua mờ rồi, chỉ có thể là scandal tôi phát điên vì đàn ông.
“Châu Kiều là não đương à? Cô ta phải người đàn ông này đến đâu chứ?”
“Nhưng mà của Châu Kiều khá cực đoan đấy, vừa cắt đứt liên lạc vừa PUA.”
“Rốt cuộc người đàn ông này là ai thế, tôi thật sự rất tò mò, mà khiến Châu Kiều đến chết đi sống lại.”
…
Ảnh hưởng của chuyện này ra chính là CP của tôi và Sở Nghiên không thể xào nữa.
Tôi biết rõ, Giang Lễ như là bắt đầu uy hiếp tôi rồi, ép tôi trở về bên .
Thật là có hiệu quả hay như nhau do với đoạn uy hiếp nữ chính ở trong nguyên tác.
“Ký chủ, đừng tự luyến nữa, sao có thể chắc chắn rằng phản diện vẫn còn cảm mới chứ, không chứng chính là muốn thân bại danh liệt ấy.”
Con hệ thống ngu ngốc này.
“Lẽ nào không không thấy, mỗi lần gặp mặt thì cảm của Giang Lễ đều không ổn sao? Vừa chơi lạnh nhạt vừa là muốn để tôi ghen tuông.”
Hệ thống im lặng rồi.
20
Sở Nghiên sợ tâm trạng của tôi không tốt, cố ý hẹn tôi ra ngoài.
Thuận tiện hẹn cả của ấy.
Người đàn ông rất tuấn tú, đôi mắt phượng lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, bộ vest màu đen hợp người, tôn lên dáng thon dài.
Có một loại cảm giác lạnh lùng xa cách người sống chớ gần.
Vừa là biết nam chính Cố Minh Vũ.
“Kiều Kiều, đây là của tôi, cũng là ông chủ chủ tôi, Cố Minh Vũ, cậu ta có đội ngũ quan hệ công chúng rất giỏi, có thể giúp .”
“Cô Châu, chuyện scandal lần này tôi điều tra rồi, chắc là biết người phía sau là ai nhỉ.” Cố Minh Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Giang.”
“Cô Châu lòng đã biết rõ, thì suy nghĩ thật kỹ, cho dù tôi có giúp , cũng sẽ không đạt hiệu quả tốt nhất.”
“Tôi không cần giúp tôi, tôi chỉ cần đưa Hứa Niên đi.”
Cố Minh Vũ hơi sững lại: “Cô ấy ở đâu?”
“Giang.”
Thật ra đây cũng là một bug trong nguyên tác, ai có thể ngờ ở trong cùng một giới, mà nam nữ chính không gặp nhau.
Cứ phải để phản diện ngược đãi nữ chính xong rồi, chính chính xuất hiện.
Toàn bộ quá trình chỉ có Sở Nghiên không hiểu gì hết: “Hai người đang gì thế?”
21
Tôi thuyết phục Sở Nghiên đóng giả người với tôi, hơn nữa còn tuồn tin tức ra ngoài, người khác không biết, chắc chắn Giang Lễ nghe thấy .
Còn Cố Minh Vũ dựa theo sự chỉ dẫn của tôi, cộng thêm định luật nam nữ chính thu hút lẫn nhau, gặp lại Hứa Niên.
Hứa Niên chia tay với Giang Lễ rồi, hơn nữa tôi còn nghe từ chỗ ta, ta và Giang Lễ đang diễn kịch, Giang Lễ lấy ta thế thân để chọc tức tôi.
Hơn nữa còn là Giang Lễ chủ thả ta đi, không hề dây dưa.
22
Tôi bị Giang Lễ chặn ở cửa nhà.
“Kiều Kiều, lời bọn họ đều là giả, đúng không?” Nay, cả người suy sụp, hoàn toàn không còn dáng vẻ hăng hái trước kia.
“Thật giả cái gì?”
“Bọn họ đều , em với Sở Nghiên kia nhau rồi.” Khi còn có chút nghẹn ngào.
“Giang Lễ, việc này không liên quan gì đến nhỉ.”
Tôi rồi muốn đi qua ânh, định vào nhà.
Cổ tay bị nắm lấy, vẻ mặt mang theo khẩn cầu: “Kiều Kiều, sai rồi, em đừng không cần .”
Tôi dùng sức hất tay ra: “Giang Lễ cho rõ ràng, có rồi, dây dưa với cũ không tốt đâu.”
“Không phải đâu Kiều Kiều, đều là giả thôi.”
Giang Lễ giải thích một hồi, đại khái chính là, hôm đó sau khi tôi kết thúc với , đi mua rượu, đúng lúc gặp một người có lịch sử trường phong phú.
Người đó phân tích cho , với trạng thái tôi như , chỉ cần nhẫn tâm, dùng những chiêu này, tôi liền có thể quỳ xuống xin quay lại.
Chẳng qua, lạnh nhạt, để tôi ghen tuông, còn có uy hiếp, toàn bộ đều không có tác dụng.
“Giang Lễ, tôi từng không có lần thứ hai rồi, hơn nữa, còn thăm dò tôi, tổn thương tôi, sao tôi có thể ở bên một lần nữa chứ?”
Tôi rất bình tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn mất hy vọng vì .
“Vậy em muốn ở bên cạnh ai? Sở Nghiên kia sao?”
“Giang Lễ, bây giờ lại có tư cách gì mà chất vấn tôi?”
Một câu của tôi chặn họng , bỗng chốc trở nên mất hồn mất vía, lại không cam lòng mà tiếp.
“Kiều Kiều, cho thêm một cơ hội, cầu xin em.”
“Em nhớ về những quá khứ tốt đẹp của chúng ta, còn có, không phải chúng ta từng hẹn phải ngắm biển với nhau sao?”
“Giang Lễ, đừng nữa, mất hứng lắm.”
“Tránh ra, tôi phải về nhà.”
Anh ngẩn người, lẳng lặng tránh ra, sau khi tôi vào nhà, đứng ở mắt mèo quan sát một lúc, vẫn chưa rời đi, cứ gục đầu đừng bên ngoài cửa.
“Ký chủ, nhẫn tâm quá!”
“Im mồm, phải để ta nhớ kỹ.”
Bạn thấy sao?