7
Trên dạ tiệc, gần như nửa giới giải trí đều tới rồi.
Mục tiêu đầu tiên của tất cả mọi người đều rất rõ ràng, chính là IP lớn của đạo diễn Trương, cho dù là diễn vai phụ thì đều đáng giá.
Mấy nữ minh tinh thấy tôi khoác tay Giang Lễ xuất hiện, liền bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Châu Kiều đến rồi, vai nữ chính này chúng ta hết phim rồi.”
“Miếng thịt bị Châu Kiều trúng, chúng ta có thể uống ngụm canh đã không tồi rồi.”
“Sao có thể chứ, người phụ nữ điên kia, đến ngụm canh cũng không để lại cho .” Người phụ nữ xong, có ý ám chỉ Giang Lễ một cái.
Nếu như người này chỉ dám ám thị, người còn lại thì khá là to gan rồi.
“Châu Kiều? Phì! Rời khỏi Giang độ thì ta không là gì hết, tôi đợi xem bao giờ ta bị chán ghét, bị vứt bỏ.”
Tôi nhận ra người này, đại tiểu thư vào giới giải trí để trải nghiệm cuộc sống, thầm Giang Lễ nhiều năm.
Chỉ đáng tiếc mãi mà không ăn miếng thịt thiên nga này.
Thực ra cũng rất bình thường, vẻ ngoài của ta chói mắt, mà Giang Lễ thích hoa nhỏ thanh thuần.
Thế nên, cũng không thể coi là Giang Lễ mắt mù, chỉ có thể là kiểu người Giang Lễ thích.
Giang Lễ cẩn thận quan sát vẻ mặt của tôi, biết tôi không tức giận, vội vàng bày tỏ trung thành.
“Kiều Kiều…”
Anh vừa mở miệng, liền bị tôi tỏ ý đừng lên tiếng.
Trong tầm mắt phía trước của tôi, xuất hiện một người đàn ông.
Một người từng có giao tiếp với tôi.
Người đàn ông cảm nhận ánh mắt của tôi, ấy vốn không hề nhận ra tôi, chỉ mỉm lịch sự đáp lại.
Giang Lễ cảm nhận sự khác thường của tôi, theo tầm mắt của tôi.
Sau khi khẽ cau mày, dùng tay che mắt tôi lại.
“Kiều Kiều, đang gì thế?”
Giọng điệu của Giang Lễ dịu dàng lại mang theo một chút nguy hiểm.
Tôi để bản thân bình tĩnh lại: “Không có gì.”
“Kiều Kiều!” Giang Lễ ghé sát bên tai tôi, giọng có thêm vài phần tức giận và nghiến răng nghiến lợi.
“Giang Lễ, đang nghi ngờ của em dành cho sao?”
Qua khoảng mấy giây sau, Giang Lễ buông lỏng ta.
“Xin lỗi, Kiều Kiều, chỉ là …”
“Đừng lo lắng, ở chỗ của em không địa vị của ai có thể sánh với , chỉ là em thấy bộ vest của ta đẹp, định mua cho một bộ.”
Đối với lời giải thích của tôi, Giang Lễ nửa tin nửa ngờ.
Có lẽ quá hợp ký, cuối cùng vẫn tin rồi, : “Anh không thích kiểu đó, em vẫn nên để lại tiền mua túi cho em đi.”
Hệ thống lại nhảy ra ngoài không đúng lúc: “Ký chủ, thế này quả thực là PUA ta thành đương mù quáng rồi á.”
“Lời dối vụng về này ta cũng tin, rõ ràng khi nãy đang trai đẹp.”
Tôi không để ý đến lời nó , chỉ hỏi : “Hệ thống, tôi muốn có thông tin của người đàn ông kia.”
“Anh ta là Sở Nghiên, trước mắt là người qua đường giáp trong suốt, sau đó thì khá là ngầu, một đường nghịch tập trở thành Ảnh đế, còn là em tốt của nam chính.”
Hệ thống xong, cảm thấy hơi bất ổn.
“Ký chủ, không lẽ thật sự để ý đến ra rồi chứ? Cô phải biết, là tới công lược phản diện đấy! Sao có thể bị người khác mê hoặc ! Cô tỉnh táo chút đi!”
Tôi bị giọng máy móc ồn đến đau đầu, trực tiếp che nó lại, lúc này mới cảm thấy thanh tịnh không ít.
Đạo diễn Trương khoan thai đến muộn, vừa mới vào cửa, cho dù là đại minh tinh hay tiểu minh tinh đều nhao nhao vây đến.
Còn điên cuồng hơn bình thường người hâm mộ theo đuổi bọn họ.
Đạo diễn Trương khó khăn mới bước ra ngoài, đi về phía chúng tôi.
“Giang thiếu, đã lâu không gặp rồi.”
Giang Lễ dịu dàng hàn huyên với ông ta, đạo diễn Trương quen tôi, hoàn toàn không cần Giang Lễ rõ, ông ta đã tự mình nhắc đến.
“Dạo gần đây tôi có một bộ phim, cảm thấy Tiểu Châu rất hợp với vị trí nữ chính, Tiểu Châu có thời gian có thể đến thử vai, sắp xác định rồi.”
Cái gọi là thử vai, chẳng qua là đến trường quay.
“Vậy cảm ơn đạo diễn Trương rồi.”
Sau khi đạo diễn Trương rời đi, tôi và Giang Lễ đưa mắt nhau.
“Cảm ơn ngài Tiểu Giang.”
“Em vui là .”
8
Hôm diễn thử rất thuận lợi, rất nhanh vai diễn đã xác định, Giang Lễ lại có chút không vui.
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, nằm co ro trên ghế sô pha, mặt đầy lo lắng, đối diện với mấy trang kịch bản, thở dài hết lần này đến lần khác.
“Làm sao thế?” Tôi ngồi bên cạnh .
“Em xem mấy cảnh quay này của mình đi, vừa là quay buổi đêm lại là cảnh rơi xuống nước, quá vất vả rồi.”
“Giang Lễ, em không vất vả một chút nào, tài nguyên của em là do cho, thế nên em mới phải cố gắng hơn người khác, nếu như đã cho em một con đường tắt, thì em không thể đi quá khó coi.”
“Hơn nữa, em không chỉ vì bản thân mình, em còn là vì đứng bên cạnh một cách tốt hơn, vì tương lai của chúng ta.”
“Châu Kiều, em không hiểu sao? Anh không muốn em quá vất vả, rõ ràng có thể nuôi em, tại sao em vẫn phải để bản thân vất vả như ? Em chỉ cần đứng ở bên cạnh là rồi.”
Tôi nghe câu này của có hơi bất ổn, hình như có chút PUA tôi trong vô thức?
“Giang Lễ, em luôn cho rằng, là người hiểu em.” Tôi cố ý tỏ vẻ đau buồn, dáng vẻ thất vọng về , đồng thời âm thầm quan sát .
Giang Lễ tôi, đôi mắt dần trở nên mơ màng, bắt đầu suy nghĩ lại, cuối cùng thở dài một tiếng, coi như thỏa hiệp rồi: “Thật là hết cách với em.”
9
Đợi sau khi Giang Lễ đến thư phòng, hệ thống thấy cả quá trình, :
“Ký chủ, đúng là giỏi đó, tát một cái, cho một quả táo ngọt. Cô Giang Lễ xem, nào có còn dáng vẻ phản diện điên cuồng.”
“Cô bảo tôi công lược, tôi cũng công lược rồi, ta trở thành dáng vẻ thế nào, có liên quan gì đến tôi…”
Hệ thống yên lặng giây lát, lại bắt đầu : “Thật ra tôi rất nghi ngờ kí chủ, rõ ràng chỉ cần công lược Giang Lễ là rồi, tại sao còn phải đi đóng phim gì chứ?”
“Có lẽ là nhàm chán, có lẽ bởi vì giấc mộng diễn viên…”
Tôi không muốn nhiều, liền cắt đứt liên lạc với hệ thống.
Tôi nghĩ rằng, bởi vì có người từng một câu.
“Nếu như nhiệt có cơ hội, xin hãy nắm thật chặt, bởi vì tương lai chưa biết không ai hay sẽ thế nào.”
10
Hôm vào đoàn phim, đạo diễn tổ chức một bữa tiệc cho mọi người, ở một sân thượng có không gian vô cùng rộng lớn.
Một cái tên mỹ miều là để mọi người hiểu rõ lẫn nhau, chẳng qua là giá vốn của lần hiểu rõ này có hơi lớn rồi.
Người diễn nam chính là một diễn viên nổi tiếng, vừa nhận giải thưởng Ảnh đế – Trần Bách Nguyên.
Tôi và ta không thân, cũng chưa từng đóng phim cùng nhau, hình như ta có một loại khinh thường vô hình dành cho tôi.
Tôi biết, kiểu diễn viên kính nghiệp rất ghét những người nhét vào như tôi, tôi vẫn mỉm giơ ly với ta như cũ: “Thầy Trần, mong quan tâm nhiều hơn.”
Trần Bách Nguyên cụng ly với tôi, vừa cụng ly liền đi.
Thái độ rất dễ thấy, mà tôi không để ý đến.
Tôi lại chào hỏi với nam phụ:
“Lâu rồi không gặp nhau, Sở Nghiên…”
11
Hai ngày trước khi vào đoàn phim, tôi đã biết tin tức Sở Nghiên diễn nam phụ.
Tôi không ra là cảm giác gì.
Không phải kích , không phải căng thẳng, mà là một loại cảm giác phiền muộn gặp lại cố nhân, ấy lại không nhớ đến tôi.
Dù sao trong yến tiệc lần trước ấy không nhận ra tôi.
Lúc ban đầu tôi và Sở Nghiên quen biết nhau trong trong đoàn phim của bộ bộ phim hiện đại.
Khi đó tôi vừa mới xuyên không đến, công ty sắp xếp cho tôi một vai phụ.
Sau khi diễn xong, tôi ngồi bên đường bàn bạc bước tiếp theo với hệ thống, lại không cẩn thận để cát bay vào mắt, hốc mắt bị kích thích đến đỏ bừng.
Sở Nghiên để ý đến tôi, còn tưởng rằng tôi bị đạo diễn mắng mở, an ủi tôi một hồi, cuối cùng còn một câu súp gà với tôi.
Tuy rằng rằng đến cuối không trao đổi tên họ cho nhau, câu “súp gà” mà ấy , tôi ghi nhớ ở trong lòng rồi…
Mặc cho nhiệm vụ chủ yếu là công lực Giang Lễ, sau đó tôi cũng cố dùng hết sức để bộc lộ tài năng.
Trở thành diễn viên, cũng là một giấc mộng của tôi trước khi xuyên sách.
12
Còn về Sở Nghiên, vốn dĩ tôi cho rằng là một người qua đường giáp trong suốt.
Trên trong buổi yến hội, trí nhớ kinh người của tôi khiến tôi nhận ra ấy, tôi tò mò.
Không ngờ rằng, thật sự còn có một phát hiện khiến người ta bất ngờ.
13
Tôi trò chuyện rất nhiều với Sở Nghiên, qua lời nhắc nhở của tôi, ấy mới nhớ ra giao tiếp ngắn ngủi đó với tôi.
Anh ấy : “Không ngờ bé khi đó tiện miệng an ủi, mà lại là Châu.”
Tôi chỉ nhạt: “Tôi nên cảm ơn , là khiến tôi kiên định lựa chọn.”
14
Sau khi tàn tiệc, tôi vừa ra khỏi cửa nhà hàng liền thấy Giang Lễ tựa vào cạnh xe.
Tóc mái toán loạn hơi che đi mất khuôn mặt, tay phải kẹp điếu thuốc, nửa người chìm vào trong bóng tối.
Rõ ràng là một gương mặt ôn hòa, lại mang theo dáng vẻ bất cần một cách khó hiểu.
Đặc biệt là khi đôi mắt kia tôi, không có thần thái khi xưa, mà là u ám không rõ.
Nhưng lại bình tĩnh đến lạ, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Anh đi đến bên cạnh tôi, cởi áo vest khoác lên người tôi.
“Anh đến từ lúc nào thế.”
“Vừa đến, vừa hay kịp lúc.”
Anh dắt lấy một tay tôi đi về phía xe.
“Châu Kiều, đợi một chút.”
Tôi quay đầu, phát hiện là Sở Nghiên.
“Tôi… tôi vẫn chưa có số điện thoại của …” Anh ấy gãi đầu, có hơi cẩn thận.
“À, .”
Tôi vừa lấy điện thoại ra lại bị Giang Lễ ấn lại: “Kiều Kiều…”
Tôi không hiểu gì.
“Giang Lễ, đây là đồng nghiệp trong đoàn phim của em, Sở Nghiên.”
Tôi quan sát phản ứng của Giang Lễ, cuối cùng vẫn đè sự bất mãn xuống, lộ ra một nụ dịu dàng: “Thật ngại quá, chúng tôi có chuyện gấp.”
Nói bóng gió chính tôi, chúng tôi rất bận, đừng phiền.
Sở Nghiên hiểu huống ra sao: “Ồ, , ngại quá, mọi người đi trước đi.”
Nói xong ấy liền rời đi.
Bạn thấy sao?