Ta nhặt được Tịch Tự Hoài vào lúc chàng khốn đốn nhất, đưa về nhà, lấy ơn uy hiếp, bắt chàng lấy thân báo đáp. Ta dung mạo tầm thường, lại còn què chân. Gia sản chẳng nhiều nhặn gì, chỉ đủ sống qua ngày. Người ngoài nói: “Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.” Tịch Tự Hoài là hoa tươi, còn ta… chính là thứ bùn đất kia. Ta hiểu, sẽ có một ngày chàng rời đi. Nhưng ta vẫn đợi, cứ đợi mãi— Cho đến khi chàng đỗ Trạng Nguyên, phong hầu thăng tướng…
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?