Ngoại truyện Trạc Thanh
Kiều Kiều là nữ tử xinh đẹp, hoạt bát, tràn đầy sức sống.
Hoàn toàn khác một đầm nước đọng như ta.
Không hiểu sao ta rất thích nàng…
Ta chỉ biết, Kiều Kiều thực sự rất tốt.
Cho nên khi sư phụ gọi ta đi hộ pháp cho nàng, ta không từ chối.
Khi Kiều Kiều trèo lên người ta.
Cả người ta cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Khi Kiều Kiều bắt đầu hôn ta.
Hình như trong tim ta có thứ gì đó vỡ nát, phun trào ra ngoài, mạnh mẽ đến mức ta cảm nhận cảm nóng hổi.
Ta cố gắng để không mất khống chế.
Ta không muốn tổn thương Kiều Kiều.
Nhưng Kiều Kiều lại nhiều lần gọi tên ta…
Lý trí ta dần dần bị xâm chiếm.
Đầu ngón tay nàng bấu vào lưng ta, hơi đau đớn.
Ta cũng theo đó mà cuồng nhiệt…
Có lẽ ta điên mất rồi.
Ngay khi những cảm này khiến ta không biết nên sao, ta lại nghe giọng thanh thúy của Kiều Kiều: “Sư huynh, trong lòng huynh chỉ có đại đạo, chắc hẳn việc này cũng chỉ như mây khói thoáng qua.”
“Nhưng đạo tâm của muội chưa thành, nếu như nhớ mãi không quên việc này thì sẽ sinh ra tâm ma, sau này còn tu đạo kiểu gì?”
Thế là Kiều Kiều không hề do dự, trực tiếp chọn xóa bỏ ký ức của nàng.
Nàng rất lý trí, cũng rất quả quyết.
Để lại một mình ta bị ký ức kia giày vò.
Ta nghĩ, nếu đã như , ta cứ coi như chưa từng xảy ra cũng .
Nhưng khi Kiều Kiều phất tay với ta: “Đại sư huynh, đến giúp muội tập luyện đi.”
Ta biết ta không nên đi.
Ta muốn khóa chặt những càm trong lòng mình.
Chỉ là, khi quyền của tam sư đệ sắp đánh vào người Kiều Kiều, những cảm kia lại nối đuôi nhau tuôn ra, ép lý trí của ta vỡ vụn.
Ta nghĩ, ta nên thử cho Kiều Kiều ta.
Nhưn ban đêm, khi ta đi tìm nàng lại nghe tiếng tiểu sư đệ truyền ra ở trong phòng.
Ta đứng yên ngoài cửa hồi lâu.
Nàng vô cùng vui vẻ.
Ta vô thức nắm chặt bình thuốc trong tay.
Trong lòng bỗng sinh ra một tia oán hận khó kìm chế.
Sao nàng có thể quên sạch ký ức về ta, sau đó lại thân cận với người khác như ?
Thế là ta lập tức gõ cửa phòng.
Là tiểu sư đệ mở cửa.
Bình thuốc trong tay ta vỡ nát.
Ta sắp không khống chế nổi sự ghen tỵ của mình.
Lúc này, Kiều Kiều ló mặt ra.
Nàng gọi ta: “Đại sư huynh.”
Ta cũng chợt nở nụ .
Quả nhiên, Kiều Kiều là nữ tử không có lương tâm.
Sau khi đột , nàng lại không để ý tới ta nữa.
Hừm.
Trước khi đi bí cảnh Huyễn Châu, sư tôn hỏi ta có muốn cùng đi không?
Ta không hề do dự: “Muốn!”
Sư tôn đầy ẩn ý: “Hy vọng ngươi có thu hoạch.”
Ta không những không có thu hoạch.
Mà còn mất Kiều Kiều!
Ta không nhớ chuyện lịch luyện với nàng, cũng không nhớ của ta dành cho nàng.
Nhưng cũng may, ta vẫn nhớ ta phải đoạt Huyền Châu.
Ngày luyện hóa xong Huyền Châu, ta khôi phục ký ức.
Nhớ ra hình ảnh mà đêm nào ta cũng nghĩ đến.
Nhớ ra hình ảnh mà Kiều Kiều không muốn nhớ nhất!
Thì ra, nàng muốn quên ngày hôm đó đến như .
Thế thì, ta cũng quên đi…
Huyền Châu xoay trên tay ta.
Cuối cùng, ta vẫn không để Huyền Châu xóa bỏ đoạn ký ức này.
Đột nhiên, ta phun ra một ngụm máu.
Ta đưa tay lau miệng.
Không sao cả.
Tâm ma thì đã sao?
So với việc sinh ra tâm ma…
Ta càng không muốn quên Kiều Kiều…
Vì không để Kiều Kiều có áp lực tâm lý, ta trở về dáng vẻ lạnh nhạt như lúc trước.
Kiều Kiều, nàng muốn tu đạo, muốn quên ta, muốn không để ý đến ta…
Đều !
Không sao…
Ta nàng là đủ rồi.
Nàng cứ chuyện nàng muốn đi!
Ta sẽ giấu kỹ của ta!
Sư tôn ta thở dài.
Có một ngày, sư tôn gọi ta đi hộ pháp cho Kiều Kiều.
Ta vốn nên từ chối.
Nhưng ta không cách nào từ chối.
Giống như người sống lâu trong bóng tối, không cách nào từ chối ánh nắng…
Ta không cách nào từ chối Kiều Kiều.
Rất lâu sau đó, ta đã nhiều lần cảm ơn sự không kiên định của mình.
Sự không kiên định kia như khe hở, Kiều Kiều lại giống như ánh sáng, chiếu vào những khe hở kia.
Kéo ta ra khỏi bóng tối âm u.
Kéo cậu bé thấy cha mẹ chết thảm, run rẩy trong góc phòng đi ra ngoài.
Đến ta đi, Kiều Kiều!
Ta ở đây…
Dâng hiến toàn bộ của mình cho nàng!
- Hoàn toàn văn -
Bạn thấy sao?