Ngoại truyện Dung Phách
Trước khi huyết mạch của thượng cổ thần thú gần như tuyệt chủng, ta bị phong ấn.
Nhưng phong ấn này không khóa ý thức của ta.
Thế là một mình ta nằm im ở nơi đó, đợi suốt hai ngàn năm.
Mãi đến khi có một nữ tử vỡ phong ấn.
Mắt nàng sáng lấp lánh, lông mày lá liễu khẽ nhướn lên, ôm ta trong dáng vẻ rồng con lên: “Ồ, còn sống…”
Ánh sáng của dạ minh châu chiếu lên người nàng.
Trước kia, ta đã từng thấy thượng cổ thần nữ, không nhớ rõ tướng mạo.
Giờ phút này, thần nữ đã có dung mạo rồi.
Nàng tên là Kiều Kiều.
Ta không hề cảm thấy rung lúc đó là .
Ta chỉ nghĩ rằng ta rất đơn.
Nhưng hôm nay, trong bí cảnh có rất nhiều người đến tranh đoạt ta.
Kiều Kiều lại bảo vệ ta ra sau lưng.
Có người tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán, hấp hối sắp chết.
Đạo lữ của người đó còn vừa vung kiếm về phía ta, một giây sau lại quỳ gối trước Kiều Kiều.
Nàng ta xin ta dùng máu thần long để cứu tên kia.
Nhìn xem, loài người chính là ti tiện, vô sỉ như .
Nữ tử bên cạnh ta cau mày, giấu ta ra sau lưng: “Nhưng thằng bé còn nhỏ, lại gầy yếu như .”
“Đạo lữ của ngươi cũng già rồi, chết thì chết thôi, còn thằng bé vẫn còn nhỏ…”
Hôm đó, Kiều Kiều bị người ta vây .
Toàn thân chằng chịt vết thương.
Thỉnh thoảng ta sẽ bị những người khác cướp đi.
Nhưng Kiều Kiều luôn cố gắng gượng dậy, giành lại ta.
Về sau, ra khỏi bí cảnh, Kiều Kiều lập tức dùng Na Di Phù trở về tông môn.
Ta nằm trong ngực Kiều Kiều, nắm chặt góc áo nàng.
Ta sợ nàng giao ta cho những người khác.
Nếu số mệnh của thần thú là chất dinh dưỡng cho người khác.
Vậy ta mong người đó là Kiều Kiều.
Nhưng ta yếu như .
Yếu đến mức không có quyền lựa chọn.
Chỉ là, Kiều Kiều lại giấu nhẹm việc này đi.
Nàng trịnh trọng hỏi ta: “Tiểu Bạch Long, ngươi có muốn sư đệ của ta, ở lại tông môn tu luyện không? Hay ngươi muốn rời khỏi đây, tự tìm đường riêng?”
Ta giật mình.
Thì ra, ta vẫn có thể sống như người bình thường sao?
Thế là, ta trở thành sư đệ của Kiều Kiều.
Nàng cầu sư tôn cho ta một chỗ ở.
Kiều Kiều là của ta.
Là thần nữ của riêng mình ta.
Ta nghĩ, đợi đến khi Kiều Kiều đột Kim Đan, ta sẽ cho nàng biết tấm lòng của ta.
Nhưng biến cố lại ập tới quá nhanh.
Nhanh tới mức nàng đã thân cận với tên Trạc Thanh kia từ bao giờ…
Mà ta lại không hay biết gì cả.
Ta không muốn Kiều Kiều tu luyện nữa.
Hình như nàng cách ta càng ngày càng xa.
Ta cùng Kiều Kiều đi tới bí cảnh.
Rõ ràng, ta luôn đứng bên cạnh nàng.
Sao nàng lại không ta?
Kiều Kiều, vì sao nàng không ta?
Về sau, ta quên đi ngày đầu tiên gặp mặt Kiều Kiều.
Cũng quên đi giấu kín này.
Ta chỉ còn nhớ, ta muốn lấy Huyền Châu.
Lấy Huyền Châu, ta sẽ có thứ ta muốn nhất trên đời.
Ta liên thủ với Trạc Thanh để đoạt Huyền Châu.
Nhưng tu vi của ta chưa đủ, không cách nào luyện hóa Huyền Châu, đành đợi Trạc Thanh luyện hóa xong rồi đưa cho ta sử dụng.
Chỉ là…
Trạc Thanh lại nuốt lời.
Hắn không cho ta sử dụng.
Không để ta nhớ lại chuyện ta Kiều Kiều.
Nhưng không sao.
Thần nữ của ta…
Ta sẽ dùng thời gian hàng ngàn hàng vạn ngày để nàng thêm một lần nữa.
Ngoại truyện sư phụ
Khi ta nhặt Trạc Thanh, hắn mới có năm tuổi.
Cha hắn say rượu chết mẹ hắn, sau khi tỉnh dậy đã đập đầu tự tử.
Trạc Thanh thấy toàn bộ quá trình, hắn đã vô thức phong bế cảm của mình.
Cho nên hắn không khóc, cũng không .
Ngoan ngoãn như một con rối.
Người không có cảm, chẳng phải là con rối sao?
Ta lo cả đời này hắn cũng không biết cảm giác vui vẻ là như thế nào.
Ta muốn giúp hắn cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Nhưng hắn lại hỏi ta: “Sư phụ, ta như không tốt sao?”
“Ta tu luyện rất nhanh, cũng không bao giờ cảm thấy khổ sở.”
Ta nghẹn lời.
Nhưng sau khi hắn dẫn Kiều Kiều đi lịch luyện trở về, tất cả đã thay đổi.
Kiều Kiều lén lút đến với ta: “Gần đây sư huynh không những nhiều mà còn nữa, huynh ấy ta , đến mức ta rùng cả mình.”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Kiều dần trở nên nghiêm túc: “Sư phụ, ta nghi ngờ sư huynh dính phải mấy thứ dơ bẩn.”
Ta không biết nên như thế nào.
Ta cảm nhận sự thay đổi của cơ thể Kiều Kiều, ta muốn lại thôi, cuối cùng đành phải gọi Trạc Thanh đi vào.
Quả nhiên trên mặt hắn đã có cảm .
Nhưng Kiều Kiều…
Sao đứa nhỏ này lại mặc đồ lên là không nhận người như thế chứ?
Trạc Thanh lắc đầu: “Sư tôn, như thế cũng tốt.”
Ta càng nghẹn lời hơn.
Đứa nhỏ này, hình như hắn không phát hiện ra hắn đã .
Thôi , chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, để bọn họ tự giày vò đi.
Chỉ hy vọng, Trạc Thanh đừng chịu quá nhiều đau khổ.
Sư phụ cảm thấy đau lòng thay cho ngươi!
Bạn thấy sao?