Ta cũng với đệ ấy: “Dung Phách, không sao đâu, tỷ sẽ nhớ đệ.”
Sau đó, ta rút kiếm đâm về tấm gương.
Thân kiếm phản chiếu sắc mặt trắng bệch của đjai sư huynh.
Cũng phản chiếu gương mặt quyết tâm của ta.
Sau đó…
Trận nhãn vỡ vụn.
17.
Sau khi huyễn cảnh bị , đại sư huynh trở về dáng vẻ xa cách khi xưa.
Dung Phách cũng kéo dài khoảng cách với ta.
Ánh mắt đệ ấy ta cũng không còn nóng bỏng nữa, chỉ còn lại sự hững hờ.
Nhưng không sao.
Chúng ta đều còn sống.
Ta nhớ là .
Ta về phía sư huynh.
Ta vẫn nhớ tất cả.
Phá xong huyễn cảnh kỳ quái kia, cuối cùng chúng ta cũng có thể ăn linh dược để khôi phục linh khí.
Khôi phục lại linh lực, chúng ta cũng đi cứu các sư huynh đệ khác.
Lần này, mặc dù thời gian ở bí cảnh Huyễn Châu không dài, đã có mấy lần đứng bên bờ sinh tử, các sư huynh đệ khác đã sớm mệt mỏi.
Nhưng không hiểu sao sư huynh và Dung Phách lại kiên trì đòi đi sâu vào trong bí cảnh.
Bọn họ hộ tống các sư huynh đệ khác đến lối ra, sau đó không quay đầu lại, tiến sâu vào trong.
Ta vốn muốn đi chung với bọn họ, bọn họ lại không chịu dẫn theo ta.
Ta đành phải đợi bọn họ ở lối ra.
Cũng may, ta chờ suốt ba tháng, cuối cùng cũng chờ bọn họ.
Thấy trên người bọn họ chồng chất vết thương, sắc mặt lại bình thản, ta đoán là hai bọn họ ra về tay không.
Không ngờ sư huynh khẽ : “Chạy mau, chúng ta chiếm Huyền Châu rồi!”
Hai người trâu bò ghê ha!
Rất nhanh, bí cảnh Huyền Châu bỗng nhiên biến mất.
Chỉ để lại một đống hài cốt.
18.
Sau khi về tới tông môn, sư huynh lập tức bế quan.
Huynh ấy muốn luyện hóa Huyền Châu.
Ba ngày sau, Dung Phách đột cảnh giới, bước vào Nguyên Anh Kỳ.
Ta vui mừng thay đệ ấy, lại thấy đệ ấy hờ hững : “Sư tỷ, đệ vốn có thể đột từ lâu rồi.”
“Chỉ vì muốn cùng tỷ vào bí cảnh nên mới luôn áp chế tu vi mà thôi.”
Đệ ấy hơi ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: “Bây giờ nghĩ lại mới thấy lạ, không hiểu sao lúc đó đệ lại nữa…”
Thì ra ngày đó, thật sự quan trọng đến .
Mất đi ngày hôm đó, Dung Phách cũng chỉ coi ta là người bình thường.
Nhưng cũng may, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.
19.
Ngày sư huynh luyện hóa Huyền Châu thành công, huynh ấy cũng thuận đường đột Hóa Thần Kỳ, trở thành tu sĩ Luyện Hư Cảnh.
Nhưng không biết có phải lúc đột xảy ra vấn đề gì hay không, cảnh giới không ổn, suýt nữa thì lùi về Hóa Thần Kỳ.
Hôm ấy, sư phụ đang hướng dẫn ta tu luyện, đột nhiên cảm thấy khí tức của đại sư huynh thay đổi, ông ấy biến sắc, vội vàng chạy tới.
Đương nhiên, ta cũng chạy theo.
Sư huynh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, máu tươi tràn ra khỏi khóe môi, Huyền Châu bay xung quanh huynh ấy.
Thấy chúng ta tới, huynh ấy chỉ hờ hững liếc , ánh mắt đầy xa cách.
Sư phụ huynh ấy, khẽ thở dài, một lúc sau mới : “Kiều Kiều, con về đi.”
Ta gật đầu đáp: “Được!”
Từ lúc tiến vào đến lúc rời đi, sư huynh chưa từng ta lấy một lần.
Ta cảm thấy hơi mất mát.
Huynh ấy không phải Trạc Thanh.
Huynh ấy là đại sư huynh của ta.
Vốn dĩ huynh ấy là người lạnh lùng kiêu ngạo như .
Hy vọng huynh ấy vẫn ổn…
20.
Ý chí của ta cũng không kiên định như ta nghĩ.
Ta luôn không khống chế mà nhớ lại hình ảnh trong bí cảnh hôm đó.
Khi tu luyện cũng không thể tĩnh tâm.
Ta thực sự không chịu nổi nữa, bèn tới tìm đại sư huynh.
Ta hỏi sư huynh: “Sư huynh, gặp chuyện ái thì phải thế nào?”
Ánh mắt huynh ấy còn trong hơn ánh trăng đêm rằm: “Tình ái không bằng tu đạo.”
Ta : “Được.”
Ta tu đạo!
21.
Ta mất một trăm năm để tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong.
Lúc xuống núi lịch luyện để tìm cơ hội đột , ta muốn Dung Phách giúp ta hộ pháp.
Nhưng đệ ấy lại đang bế quan.
Một trăm năm qua, ta vẫn thân cận với Dung Phách như trước, đầu tiên đệ ấy hơi kháng cự, cuối cùng cũng qua loa lấy lệ với ta.
Cho tới một lần sư thúc bị thương, tới xin Dung Phách một bình máu.
Dung Phách một tiếng, vô tư cầm dao định rạch lên cổ tay.
Ta vuốt ve dao trong tay đệ ấy, ném chiếc chén kia xuống chân sư thúc: “Sư thúc, máu của Dung Phách là dùng thần nguyên của đệ ấy nuôi dưỡng, thương thế của thúc dùng linh dược cũng có thể trị liệu , sao phải lấy máu của đệ ấy?”
Sư thúc rụt đầu lại, ngượng ngùng : “Nghe máu thần long có thể chữa trị bệnh khó …”
Ta rút kiếm đứng trước mặt Dung Phách: “Sư thúc, thúc bằng này tuổi rồi, đã vô duyên với đại đạo, cần gì phải đoạn mất đường của Dung Phách?”
Sư thúc tức xanh mặt, kêu gào muốn cho ta một bài học, cũng may sư phụ kịp thời đuổi tới, sư thúc mới hậm hực rời đi.
Hôm đó, Dung Phách im lặng rất lâu mới với ta: “Chỉ một chén máu mà thôi, đáng giá để tỷ đắc tội với sư thúc sao?”
Bạn thấy sao?