“Đây là bí cảnh Huyễn Châu nổi tiếng, bởi vì tất cả bí cảnh đều từ một viên Huyền Châu hóa thành.”
“Xem ra, trong huyễn cảnh có rất nhiều tiểu huyễn cảnh.”
Ta lên tiếng: “Cho nên ma vật vừa nãy cũng là huyễn cảnh?”
Sư huynh ngừng lại: “Ma vật kia là thật.”
Ồ?
Ta lén liếc đại sư huynh.
Trong đầu ta luôn xuất hiện những hình ảnh kia…
Hẳn là do bị bí cảnh Huyễn Châu ảnh hưởng.
16.
Khi bọn ta đang không biết nên gì thì cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.
Biến cố này tới quá bất ngờ, chúng ta chưa kịp chuẩn bị thì trời đất đã rung chuyển, đại sư huynh và Dung Phách đứng bên cạnh ta lại bắt đầu túm lấy hai tay ta.
Những sư huynh đệ còn lại: “Không phải mấy người…”
Còn chưa xong, người đã không thấy đâu nữa.
Đợi đến khi sóng êm gió lặng.
Ta bắt đầu hai tay mà suy tư.
Dung Phách giữ chặt tay ta thì cũng không có gì lạ.
Nhưng đại sư huynh…
Lúc trước, huynh ấy chưa bao giờ thân cận với ta như .
Mặc dù trong lòng ta có nghi ngờ, ta cũng không xoắn xuýt việc này.
Đại sư huynh thả tay ta ra, bắt đầu bấm pháp quyết đánh vào cảnh tượng xung quanh.
“Phàm là huyễn cảnh, nhất định sẽ có trận nhãn, lúc trước, phủ quá lớn, ta không thể tìm kỹ, bây giờ thì đơn giản hơn nhiều.”
Sư huynh không sai, trước khi ba người chúng ta hao hết linh lực, quả thật tìm trận nhãn.
Sư huynh là Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong, mặc dù đã hạ thấp tu vi linh lực của huynh ấy không phải thứ mà Kim Đan Kỳ có thể so sánh .
Dung Phách là thần thú, Kim Đan đỉnh phong, linh lực cũng vô cùng hùng hậu.
Nhưng cho dù , cũng phải tiêu hao hết linh lực mới có thể miễn cưỡng tìm ra trận nhãn.
E là các sư huynh đệ khác cũng không thể trận.
Ngay khi chúng ta định hoại trận nhãn, nó lại đột nhiên biến thành ba cái gương.
Trận nhãn còn phát ra âm thanh, nó với tiểu sư đệ: “Đây là hình ảnh ngươi không bao giờ muốn quên.”
Nói với đại sư huynh: “Đây là hình ảnh tối nào ngươi cũng nghĩ đến.”
Cuối cùng, nó với ta: “Đây là hình ảnh ngươi không muốn nhớ lại nhất!”
Cảnh trong gương của tiểu sư đệ là cảnh ta vỡ phong ấn, giúp đệ ấy tỉnh lại.
Cảnh của đại sư huynh ta chua kịp , đã thấy cảnh trước mặt ta dần trở nên rõ ràng.
Ta vừa một cái…
Cả người lập tức cứng đờ.
Trong gương, bộ đồ trắng của sư huynh bị ta kéo xộc xệch.
Ta ôm lấy sư huynh, vòng tay qua cổ huynh ấy.
Đầu ngón tay còn quấn lấy tóc đen của huynh ấy.
Miệng hô lên tên của huynh ấy.
Trạc Thanh.
Gương mặt sư huynh hơi đỏ lên, hiện ra sau làn tóc đen.
Đẹp đến kinh tâm phách!
Trong đầu ta như có tiếng nổ.
Ta quay đầu về phía sư huynh.
Người ta càng cứng hơn.
Là hình ảnh giống của ta.
Dung Phách lạnh một tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh ma quái này: “Huyễn cảnh mà thôi.”
Đệ ấy về phía ta, ánh mắt lạnh đến dọa người: “Sư tỷ, đừng để ý, chỉ là huyễn cảnh thôi.”
Nhưng ta biết, đây không phải huyễn cảnh.
Bây giờ ta đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện trong bí cảnh Thiên Sương.
Trận nhãn : “Nếu ta, các ngươi sẽ quên những hình ảnh này, ngay cả cảm sinh ra ở thời khắc đó cũng sẽ quên sạch.”
Ta bỗng cảm thấy may mắn, trận nhãn lại với ta: “Chỉ có ngươi là sẽ nhớ mãi không quên.”
Nó định hãm ta đúng không?
Có điều, ta nghĩ rằng, chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Huyễn cảnh này sẽ biến hóa tùy theo lòng người.
Nếu ai muốn lừa mình dối người, nhất định sẽ trầm luân cả đời trong huyễn cảnh.
Chỉ là hư ảo mà thôi.
Ta muốn tu hành đắc đạo.
Ta đang định rút kiếm ra, tiểu sư đệ bỗng ngăn ta lại, đệ ấy nắm lấy cổ tay cầm kiếm của ta, khàn giọng : “Sư tỷ, không thể!”
“Đệ không thể quên ngày đó!”
Ta hất tay đệ ấy ra, nhíu mày : “Vậy chẳng lẽ chịu chết ở huyễn cảnh này?”
Hốc mắt đệ ấy đỏ bừng, cầm chặt lấy thân kiếm của ta, bàn tay trắng nõn kia bỗng chảy đầy máu tươi: “Sư tỷ, quên tỷ càng khiến đệ sợ hãi hơn cả chết.”
Ta không hiểu vì sao đệ ấy lại cố chấp với ngày hôm đó đến .
Quên đi ngày đó, đệ ấy cũng sẽ không còn nhớ ta là ai.
Nhưng chúng ta vẫn còn có rất nhiều thời gian.
Ta về phía đại sư huynh, hy vọng huynh ấy có thể đến phụ một tay.
Sư huynh lại ta hồi lâu, không hề nhúc nhích.
Huynh ấy khẽ : “Để huynh nghĩ xem còn cách nào khác không.”
Ta cảm thấy không thể tin nổi: “Sư huynh, bây giờ linh lực của chúng ta đã cạn, nếu không hủy huyễn cảnh này, trận nhãn chạy mất, chúng ta cũng chỉ có thể chờ chết.”
“Sư huynh!”
“Kiều Kiều!”
Sắc mặt huynh ấy tái nhợt, bờ môi mím chặt lại: “Để huynh nghĩ đã!”
Ta thở dài một tiếng, bàn tay nắm chặt kiếm cũng buông lỏng: “Được.”
Cuối cùng, Dung Phách cũng lộ ra ý , thả mũi kiếm ra, định đi tới ôm ta.
Bạn thấy sao?