Tiểu thị vệ thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta, hoảng loạn : “Công chúa, ngài có chỗ nào không dễ chịu?”
Hắn ta đột nhiên biến sắc: “Ngài bị hạ độc sao?”
Bị hắn ta hỏi như , ta đột nhiên mất cả hứng.
Tiểu thị vệ, ngươi lắm!
18.
Lúc trước, ta cầu Lâm Phỉ Chi dạy học…
Là muốn học mấy thứ không thích hợp cho thiếu nhi học.
Ta mới là người giảng bài…
Nhưng bây giờ, lại thật sự là ta ngồi học…
Giống như trở về ba năm ôn thi đại học đáng sợ kia .
Có đôi khi, ta Triệu Hòa Triệt, ta lại nhớ đến chủ nhiệm lớp cấp ba của ta.
Triệu Hòa Triệt, người cũng không cần nhiệt thái quá như …
19.
Lúc nghe giảng, Cố Triêu Cẩn là người hời hợt nhất.
Ánh mắt hắn ta cứ dính chặt lấy ta.
Ta không thể nhịn nữa, bèn mỉm : “Nam nhân, có phải ngươi trầm mê dung mạo của bản công chúa, không cách nào kìm chế?”
“Thừa nhận đi, ngươi bản công chúa rồi.”
Cố Triêu Cần lại đặt tay sau gáy, dựa vào thành ghế, lạnh: “Yêu ngươi thì sao?”
“Thì mau đến cho ta hôn một cái.”
Cố Triêu Cẩn thẹn thùng đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Sở Hoài Ninh, đầu óc ngươi đang nghĩ gì thế?”
Nghĩ đến việc hôn ngươi một cái chứ gì nữa…
Hừ!
Có phải không chơi nổi không?
Ta lại quay đầu về phía hai người kia.
Ừm, sắc mặt bọn họ còn khó coi hơn.
Vẫn là tiểu thị vệ tốt nhất.
Nhìn thấy ta và Lâm Phỉ Chi hôn nhau, tiểu thị vệ chỉ lo lắng Lâm Phỉ Chi sẽ ta đau.
Đúng là một dòng nước trong ở thanh thủy văn.
Tinh thần trung khuyển muôn năm!
20.
Có khi Lâm Phỉ Chi và Cố Triêu Cẩn có công vụ, chỉ còn lại ta và Triệu Hòa Triệt.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua người ta, ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Tại sao hai người kia thường bận chuyện công vụ mà Triệu Hòa Triệt vẫn có thời gian rảnh rỗi đến tra tấn ta?
Về sau ta mới biết , hắn không hề rảnh rỗi.
Sau khi rời khỏi phủ công chúa, hắn thường xử lý những công việc kia đến tận đêm khuya.
Ta từng hỏi hắn, tại sao lại tới chỗ ta giảng bài.
Hẳn là hắn nên hiểu rõ tâm tư ta không đặt trên chuyện học hành mới đúng.
Triệu Hòa Triệt sách trong tay, lọn tóc đen rủ xuống ngực: “Công chúa nên học hành cho tốt.”
“Để biết cái gì gọi là toàn tâm toàn ý.”
Lời này của hắn… ta nghe không hiểu.
Hắn ta và Cố Triêu Cẩn, hay ta và Lâm Phỉ Chi, hay là… ta và tiểu thị vệ?
Dù sao cũng không phải là ta với hắn, đúng không?
Quan hệ cảm của ta quá phong phú, rốt cuộc cũng không biết hắn ai nữa.
21.
Lâm Phỉ Chi vốn đến để dạy học.
Nhưng Triệu Hòa Triệt mới thật sự là người có bản lĩnh nhất.
Lâm Phỉ Chi với ta: “Tài hoa của Triệu đại nhân có thể an dân trị quốc.”
“Vậy ngươi so với hắn thì thế nào?”
Lâm Phỉ Chi thản nhiên : “Ta không nhiều kiến thức bằng Hòa Triệt.”
Hừ.
Đây là hào quang nhân vật chính sao?
Nói đến nhân vật chính…
Ta tính toán thời gian, thấy nữ chính cũng sắp xuất hiện rồi.
Nữ chính vừa xuất hiện, phàm là những nam tử có danh tiếng trong sách đều quay sang nữ chính.
Nữ chính truyện séc như ta rất có kinh nghiệm!
Cho nên ta quyết định phải nhanh tay hơn một chút.
Nam nhân nào có thể chiếm thì phải mau chiếm lấy!
22.
Ta quyết định chiếm lấy tiểu thị vệ trước.
Chọn độ khó thấp nhất!
Ta gọi hắn ta đến bóp vai cho ta.
Hắn ta do dự hồi lâu, bản thân là người thô kệch, sợ ta đau.
Ta không chuyện, bước tới trước mặt hắn ta.
Tỳ nữ đã sớm rời đi.
Ta vòng tay lên trên vai tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, ngươi thích ta không?”
Cả người hắn ta cứng ngắc, mặt nhanh chóng đỏ lên: “Ti chức không dám.”
Ta giữ cằm hắn ta, ép hắn ta thẳng vào mắt ta: “Không hỏi ngươi dám hay không, chỉ hỏi ngươi có thích hay không?”
Hắn ta vẫn lí nhí: “Ti chức không dám.”
Ta khẽ chạm lướt qua môi hắn ta, cả người hắn ta như biến thành tảng đá, hơi thở lại nóng đến mê người.
Tay hắn ta siết chặt thành nắm , bởi vì dùng quá sức nên hơi run rẩy.
Ta hỏi hắn ta: “Ngươi đang sợ hãi điều gì?”
Một lúc lâu sau, hắn ta mới đáp lại: “Sợ ngài bị thương.”
Ta đặt tay hắn lên mặt ta, đang muốn chuyện, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng : “Sở Hoài Ninh, hôm đó ngươi bảo ta hôn ngươi là có ý gì?”
Tỳ nữ vội vã ngăn cản: “Cố tiểu tướng quân, công chúa đang nghỉ ngơi!”
Ta khẽ nhíu mày.
Ta thật sự nghi ngờ thế giới này nhắm vào ta!
Lần nào cũng cắt ngang vào thời khắc quan trọng!
Không tức giận sao ?
Ta đẩy cửa ra, ném chén trà ra bên ngoài: “Cố Triêu Cẩn! Ngươi bị điên rồi sao?”
“Lúc ta thích ngươi thì ngươi tránh ta như tránh tà, bây giờ lại dính sát vào ta gì?”
Cố Triêu Cẩn thoải mái tránh thoát, ngẩng đầu lên lại thấy tiểu thị vệ phía sau lưng ta.
Hắn ta sững sờ, sau đó nhanh chóng phản ứng là chúng ta đang gì.
“Sở Hoài Ninh, ngươi thật là…”
Thấy hắn ta ấp úng hồi lâu cũng không hết một câu, ta không kiên nhẫn nữa: “Ta có sao cũng không cần ngươi quan tâm, chúng ta đâu có thân thiết gì, ai mượn ngươi nổi điên trong phủ của ta?”
“Ngươi muốn che chở cho hắn ta?”
Ta không hiểu, vì sao hắn ta lại đưa ra kết luận này.
Bạn thấy sao?