Tôi vốn tưởng sẽ mất kiên nhẫn, không ngờ lại cầm bút, từng bước một dạy tôi.
Đó là lần đầu tiên Tạ Tri Dật chuyện với tôi.
Sau đó tôi đến nhà ngày càng thường xuyên.
Tôi kể cho tôi nghe những chuyện thú vị ở trường, xấu giáo viên, kể về những món ăn vặt ngon.
Tạ Tri Dật vẫn ít dù tôi gì, cũng sẽ đáp lại.
Tôi nhớ có một lần, : “Đừng ăn nhiều đồ ăn vặt như , không tốt.”
Anh còn nhỏ tuổi lại già dặn và độc lập, có sự điềm tĩnh và lạnh nhạt mà những người cùng tuổi không có, chưa bao giờ ăn món đồ ăn vặt thích nhất của tôi là que cay hai đồng.
Cha mẹ cũng rất hài lòng về điều này.
Cho đến một lần tôi lén mang cho một gói.
Anh không chịu ăn.
Tôi : “Chỉ một miếng thôi.”
“Em nhịn ăn sáng để mua cho ! Đây là que cay đặc biệt một đồng, bình thường em còn chẳng nỡ ăn!”
Tạ Tri Dật nhíu mày, cuối cùng vẫn cầm lấy cắn một miếng.
Tôi thấy mắt sáng lên trong nháy mắt.
Nhưng vẫn quay mặt đi : “Bình thường.”
Chỉ một lát sau, lại : “Chỉ là em đã mua rồi, sẽ không lãng phí, sẽ ăn hết.”
Thật ra tôi biết, tất cả mọi người đều có kỳ vọng khó có thể tưởng tượng đối với Tạ Tri Dật. Anh mới 10 tuổi, đã sắp tự học xong kiến thức đại học.
Nhưng tôi luôn cảm thấy, chỉ tầm tuổi tôi, cũng nên vui vẻ như tôi.
Ăn những que cay không có dinh dưỡng, chơi những trò chơi vô bổ tốn thời gian.
Tạ Tri Dật gia nhập cơ quan nghiên cứu quốc gia khi mới mười bảy tuổi.
Cụ thể là gì, vì bảo mật nên tôi không biết.
Nhưng tháng nào cũng đến gặp tôi một lần.
Anh vẫn thế, vẫn không gì.
Chỉ ngồi bên cạnh tôi.
Tôi thấy kỳ lạ, hỏi : “Tạ Tri Dật, chẳng có gì muốn với em, đến gặp em gì?”
Tạ Tri Dật mười bảy tuổi đã cao gần một mét tám vì gầy và quá trắng nên trông rất mỏng manh.
Anh ngồi trên bậc thang xi măng, ánh mắt đã mất đi vẻ trẻ con, càng thêm thanh tú, ngẩng đầu tôi, đôi mắt thâm sâu như đêm tối của như có ánh sao lấp lánh.
Anh : “Muốn gặp em.”
“Nên đến.”
Tôi rất ngốc khoảnh khắc này, tôi lại nhạy bén hiểu ra.
Đồng nghĩa của “muốn gặp em”.
Là thích em.
Năm tôi mười tám tuổi, Tạ Tri Dật đã nghiêm túc tỏ với tôi.
Anh : “Lần đầu tiên gặp em, em như người xâm lược thế giới của .”
“Thế giới của có rất nhiều kiến thức, tất cả kiến thức cộng lại cũng không thể dạy cách chống lại em, đuổi em đi.”
“Anh từng vì điều này mà đau đầu không thôi.”
“Nhưng giờ đây, lại cảm thấy hạnh phúc đến khó tin.”
“Thẩm Châu, là kẻ thua cuộc dưới tay em, là bề tôi trung thành của em.”
“Thẩm Châu, sẽ em bằng tất cả khả năng của mình.”
Chúng tôi đã đính hôn vào năm hai mươi lăm tuổi.
Hôm đó tôi không tăng ca, Tạ Tri Dật cũng vừa hay có thời gian.
Tôi sẽ món sủi cảo thịt cừu cần tây mà thích nhất.
Sau đó tôi gặp tai nạn xe.
Sau đó...
Cha mẹ tôi chỉ sau một đêm đã già đi rất nhiều.
Rồi sau đó, họ thụ tinh ống nghiệm, sinh ra một đứa trẻ, họ khuyên Tạ Tri Dật: “Con người ta phải luôn hướng về phía trước.”
Đứa trẻ tôi cứu sống lớn dần, Tạ Tri Dật đến thăm nó mẹ nó đã khóc lóc đuổi đi: “Tôi không muốn... để đứa trẻ biết rằng trên người nó có một mạng người.”
Bạn thân của tôi đã có mới, những cửa hàng mà tôi từng cùng ấy đến cũng đã có người mới đi cùng ấy.
Tất cả mọi người đều đang tiến về phía trước.
Tất cả mọi người đều đang dần quên tôi.
Họ : “Tạ Tri Dật, cuộc đời cậu còn dài, không thể mãi sống trong quá khứ .”
Nhưng Tạ Tri Dật : “Nếu tôi cứ muốn như thế thì sao?”
Năm năm sau khi tôi mất, Tạ Tri Dật vẫn không thể chấp nhận cái chết của tôi.
Anh đã dốc hết tâm huyết, cuối cùng cũng nghiên cứu ra cỗ máy có thể truyền tải ý thức của con người vào thế giới ảo.
Còn tôi, trước khi trút hơi thở cuối cùng, đã Tạ Tri Dật đưa vào thiết bị đông lạnh.
Anh đã dùng chút hơi tàn cuối cùng của tôi để đọc lấy ý thức của tôi.
Tiềm thức của tôi đã tự tạo ra cuốn tiểu thuyết mà tôi đã đọc trước khi mất.
Và tôi đã trở thành Vịnh Nhạc.
Nhưng vì tiềm thức của tôi biết rằng tôi đã chết nên tôi đã tự tạo cho mình một kết cục chắc chắn sẽ chết.
Thiên đạo.
Hóa ra tôi chính là thiên đạo của thế giới đó.
Tạ Tri Dật ở bên ngoài thế giới tôi.
Nhìn tôi từng lần sinh ra, từng lần chết đi.
Anh lo lắng đến nỗi không thể nuốt nổi thức ăn lại không còn cách nào khác.
Thế giới này do ý thức của tôi tạo ra, có tính độc quyền, ý thức khác tiến vào sẽ bị đồng hóa và mất trí nhớ, thời gian sống cũng không chắc chắn.
Sau khi ý thức tiến vào thế giới này, cơ thể ở thế giới ban đầu sẽ chết.
Tôi có thể sống lại từng lần trong thế giới đó, vì đó vốn là thế giới của tôi.
Nhưng Tạ Tri Dật thì không thể.
Nếu chết.
Thì chính là chết thật.
Nhưng cuối cùng vẫn chọn tiến vào thế giới này.
Vì , lần này thế giới đã khác.
Mọi thứ đều khác.
Anh : “Thẩm Châu, dù chỉ có một chút hy vọng, cũng sẽ đến giúp em.”
Anh lại thở dài, giọng có phần run rẩy: “Thật ra chỉ là rất nhớ em.”
“Anh nhớ em quá.”
Tạ Tri Dật, sao lại ngốc như ?
Cuộc đời rực rỡ như sao trời của , mà lại bị em hủy hoại.
Sao lại như , rõ ràng em đến gần là muốn sống tốt hơn.
Tôi khóc không thành tiếng.
Trong cơn mơ màng, có một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc lấy tôi.
Là ý thức còn sót lại của Tạ Tri Dật.
Bên tai có tiếng thở dài nhẹ nhàng: “Anh vốn không muốn em nhớ lại.”
“Không muốn thấy em khóc...”
Anh : “Nhưng nếu em đã nhớ lại…”
“Thẩm Châu, đừng bao giờ quên .”
“Ở thế giới này, hãy sống thật tốt.”
Ngay sau đó, sự ấm áp biến mất.
Thay vào đó, là cơn rét lạnh, lạnh hơn trước kia rấy nhiều.
Tiếng chuông Vô Hối vang vọng trong đầu tôi.
Ba hồi chuông ngân vang.
Sau khi nghe kỹ, tôi mới nhận ra…
Hóa ra mỗi hồi chuông đều là Tạ Tri Dật đang với ta.
Không hối hận.
Anh không hối hận.
Được rồi.
Tạ Tri Dật, em sẽ sống thật tốt.
Thế giới này là bức thư để lại cho em.
Em sẽ đọc thật kỹ.
Bạn thấy sao?